BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 212

thiếu tế nhị của bản thân. “Tôi xin lỗi.”

Nụ cười của Hunt dịu dàng hơn khi anh quan sát cô. “Hình như em có chút
hiểu lầm về gia đình tôi. Dòng họ Hunt thuộc tầng lớp trung lưu. Anh chị
em chúng tôi đều được đi học. Bây giờ cha thuê lại các anh em trai của tôi,
họ cũng tham gia vào công việc kinh doanh của cửa tiệm. Buổi tối họ
thường chơi cờ Vua.”

Cảm thấy nhẹ nhõm vì giọng anh không có vẻ công kích, Annabelle nhặt
một quân Tốt và lăn lăn giữa mấy ngón tay. “Tại sao ông không chọn cách
làm việc cho cha như các anh em trai?”

“Hồi trẻ tôi cứng đầu cứng cổ như quỷ,” Hunt nhe răng cười thú nhận. “Mỗi
khi cha tôi bảo phải làm cái này thì tôi cứ cố đi làm cái khác.”

“Và ông ấy phản ứng ra sao?” Annabelle hỏi, mắt cô long lanh.

“Lúc đầu ông thử tỏ ra kiên nhẫn với tôi. Nhưng khi cách đó không có hiệu
quả, ông quay sang công kích trực diện,” Hunt nhăn mặt nhớ lại và mỉm
cười buồn bã. “Tin tôi đi, em không bao giờ muốn bị một ông bán thịt đánh
đâu, cánh tay họ cứ như là thân cây vậy.”

“Tôi có thể hình dung được,” Annabelle lẩm bẩm, liếc trộm bờ vai mạnh
mẽ và nhớ lại những cơ bắp cuồn cuộn của anh. “Gia đình anh chắc hẳn rất
tự hào vì thành công của anh.”

“Chắc vậy,” Hunt thờ ơ nhún vai. “Rủi thay, hình như tham vọng của tôi đã
tạo nên một khoảng cách nhất định. Cha mẹ tôi không cho phép tôi mua nhà
cho họ ở khu dành cho giới thượng lưu; mà họ cũng không hiểu tại sao tôi
chọn sống ở đó. Họ cũng không cho rằng những thương vụ đầu tư của tôi
lại là một nghề nghiệp thích hợp. Họ sẽ vui vẻ hơn nếu tôi chuyển sang một
công việc nào đó... hữu hình hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.