BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 211

dọn đĩa đi. Vẫn ngoảnh mặt ra chỗ khác, Annabelle tự hỏi liệu cái tin cô
dùng bữa riêng với Simon Hunt có lan truyền trong đám người hầu hay
không. Tuy nhiên, khi người hầu bỏ đi, Hunt dường như đọc được suy nghĩ
đó nên trấn an cô, “Anh ta sẽ không nói gì đâu. Westcliff đã giới thiệu anh
ta vì khả năng giữ kín miệng trong những vấn đề bí mật.”

Annabelle lo lắng nhìn anh. “Vậy... Bá tước biết tôi và ông... nhưng tôi chắc
chắn là anh ta không tán thành!”

“Tôi đã làm rất nhiều việc mà Westcliff không tán thành rồi,” Simon thản
nhiên đáp. “Và không phải lúc nào tôi cũng ủng hộ những quyết định của
anh ấy. Tuy nhiên, để duy trì tình bạn hai bên đều có lợi thì nói chung
chúng tôi không ngáng chân nhau.” Anh vẫn đứng, chống tay lên mặt bàn
và cúi người xuống trước, bóng anh phủ lên cô. “Còn ván cờ thì sao? Tôi có
mang theo bàn cờ... phòng hờ thôi.”

Annabelle gật đầu. Khi nhìn vào đôi mắt đen ấm áp của anh, cô nhận ra
rằng đây là buổi tối đầu tiên trong quãng đời trưởng thành của mình mà cô
thật sự cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn khi được ở đúng vị trí của mình. Với
người đàn ông này. Cô cảm thấy tò mò cực độ về anh, một nhu cầu thực sự
muốn khám phá những suy nghĩ và cảm nhận chôn dưới vẻ ngoài ấy.

“Ông học chơi cờ ở đâu vậy?” cô hỏi, quan sát bàn tay anh chuyển động sắp
xếp lại bàn cờ đúng như lúc hai người dừng chơi hồi sáng.

“Từ cha tôi.”

“Cha anh?”

Khóe miệng anh nhếch thành một nụ cười pha lẫn sự mỉa mai, “Người bán
thịt không thể chơi cờ sao?”

“Tất nhiên, tôi...” Annabelle cảm thấy mặt mình đỏ lựng. Cô xấu hổ vì sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.