BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 213

Annabelle chăm chú quan sát anh, hiểu rằng vẫn còn gì đó chưa được giải
thích thành lời. Trước giờ cô vẫn biết Simon Hunt không thuộc về xã hội
thượng lưu dù anh hay đi cùng họ. Tuy nhiên, mãi đến lúc này cô mới biết
là anh cũng xa cách với cái thế giới anh đã bỏ lại sau lưng đến vậy. Cô tự
hỏi liệu thi thoảng anh có cảm thấy cô đơn không, hay phải chăng anh luôn
bắt mình bận rộn để tránh phải nghĩ đến chuyện ấy. “Tôi không thể tưởng
tượng nổi còn có gì hữu hình hơn một cái đầu máy xe lửa nặng năm tấn
nữa,” cô nhận xét để đáp lại câu nói cuối cùng của anh.

Anh bật cười và cầm lấy quân Tốt trong tay cô. Nhưng không hiểu sao
Annabelle lại không thể buông quân cờ bằng ngà ra, những ngón tay của họ
chạm vào nhau, rồi quấn quýt lấy nhau, trong lúc ánh mắt họ nhìn nhau
không rời. Cô choáng váng bởi làn hơi ấm cuồng nhiệt lan tỏa từ bàn tay lên
đôi vai rồi truyền khắp cơ thể. Cảm giác giống như đang uống lấy ánh mặt
trời, từng dòng cảm xúc bùng nổ, và cùng với sự dễ chịu là những giọt nước
bất chợt ùa lên nơi khóe mi cô.

Hoang mang tột cùng, Annabelle giật tay khỏi tay anh, để mặc con Tốt rơi
xuống sàn. “Tôi xin lỗi,” cô nói kèm theo một tiếng cười do dự, bỗng nhiên
thấy lo sợ về điều có thể xảy ra nếu tiếp tục ở đây với anh. Cô vụng về đứng
lên đi khỏi bàn. “Tôi... tôi bất giác thấy mệt quá... chắc do tác dụng của
rượu. Tôi phải về phòng thôi. Tôi nghĩ vẫn còn dư dả thời gian cho ông
chào hỏi mọi người dưới lầu, như thế buổi tối của ông cũng không hoàn
toàn bị lãng phí. Cảm ơn ông vì bữa tối, và âm nhạc, và...”

“Annabelle,” Hunt di chuyển nhanh như một con mèo và đứng án ngữ trước
mặt cô với, hai bàn tay anh đặt trên thắt lưng cô. Anh nhìn cô, chân mày
nhíu lại dò xét. “Em sợ tôi sao?” anh thì thầm.

Cô lặng thinh lắc đầu.

“Vậy thì tại sao lại bỏ đi gấp như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.