BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 243

Chương 19

Annabelle vừa xỉ vả bản thân vừa bước dọc con đường mòn dẫn về lâu đài.
Cô không thể tin nổi. Ngay khi mọi thứ cô muốn đã nằm trong tầm tay thì
cô lại quẳng tất đi. “Ngu ngốc,” cô thì thào. “Ngu ngốc, ngu ngốc...” Cô
không thể tưởng tượng được mình sẽ nói gì với các bạn sau khi họ đến bãi
đất trống và thấy chẳng có gì ở đó. Chắc Kendall vẫn còn ở đó, nhìn như
con ngựa có miếng ăn dâng tận miệng rồi còn bị giật mất.

Annabelle thề sẽ không đời nào nhờ các bạn tìm chồng giúp mình nữa,
không thể khi mà cô vừa ném đi cơ hội mà họ trao tận tay mình. Những gì
xảy ra với cô bây giờ cũng đáng lắm. Bước chân cô mỗi lúc một nhanh, gần
như đang chạy khi cô lao về phòng mình. Mải mê suy nghĩ về sự rút lui
điên rồ của mình, suýt chút nữa cô đâm sầm vào một người đàn ông đang
nhẩn nha đi dọc con đường đằng sau bức tường thô ráp. Khựng lại, cô thì
thầm, “Xin thứ lỗi” và dợm bước vòng qua anh ta. Tuy nhiên, chiều cao
cách biệt và đôi tay rám nắng to lớn đang rút khỏi túi áo choàng ngay lập
tức thông báo anh là ai. Thất kinh, cô thoái lui khi thấy Simon Hunt nhìn
mình.

Họ nhìn nhau trân trối.

Vừa chạy khỏi Kendall, Annabelle khó lòng không nhận ra những khác biệt
giữa hai người đàn ông. Dưới ánh sáng nhá nhem, Hunt hơi ngăm ngăm
đen, cao lớn và nam tính, với đôi mắt của tên cướp biển và vẻ nhẫn tâm của
một ông vua ngoại đạo. Anh ngạo nghễ... hoang dại, thô ráp... thế nhưng
chẳng hiểu sao, anh lại trở thành đối tượng của mọi ham muốn mà
Annabelle cứ ngỡ cô đã lãng quên từ rất lâu rồi. Bầu không khí giữa họ như
có điện, nổ lách tách bởi nỗi đam mê và sự mâu thuẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.