BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 242

Sự im lặng bao trùm khoảng đất trống.

“Tôi đã làm cô sợ chăng?” Kendall dò hỏi. Dáng điệu của anh ta dịu dàng
và lặng lẽ... khác hẳn tính cách ngạo mạn của Simon Hunt.

“Không... không phải vậy. Chỉ là... tôi không thể làm chuyện này,”
Annabelle xoa xoa vầng trán nhức buốt, vai cô cứng đờ như gỗ trong hai tay
áo sặc sỡ phồng to của chiếc váy màu hồng đào. Khi nói tiếp, giọng cô nặng
trĩu nỗi ghê tởm và sự thất bại. “Thứ lỗi cho tôi thưa ngài. Ngài là quý ông
tử tế nhất tôi từng có vinh dự được biết. Đó chính là lý do tôi phải rời khỏi
ngài ngay bây giờ. Sẽ không đúng nếu tôi cứ khuyến khích sự quan tâm của
ngài khi biết rõ chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu.”

“Tại sao cô nghĩ vậy?” Kendall bối rối hỏi.

“Ngài không thật sự hiểu tôi,” Annabelle mỉm cười chua xót. “Xin ngài hãy
tin tôi, chúng ta là một đôi đũa lệch. Dù tôi có cố gắng đến đâu chăng nữa
thì cuối cùng rồi tôi cũng sẽ không thể ngăn mình chà đạp lên ngài, và vì
ngài là một quý ông nên ngài sẽ không phản kháng, kết quả là hai ta cùng
đau khổ.”

“Tiểu thư Peyton,” anh ta thì thầm, cố tìm hiểu cơn bộc phát của cô. “Tôi
không hiểu...”

“Tôi cũng không chắc mình có hiểu không nữa. Nhưng tôi xin lỗi. Tôi ước
điều tốt đẹp nhất sẽ đến với ngài. Và tôi ước...” Hơi thở của cô hổn hển bất
thường, và đột nhiên cô bật cười. “Điều ước là một thứ nguy hiểm phải
không?” cô lẩm bẩm rồi nhanh chóng bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.