BÍ MẬT GIAO ƯỚC BÓNG TỐI - Trang 157

"Mà tôi vẫn còn một điều ước nhỉ. Em phải giữ đúng lời hứa đấy." -

Tôi kề tai em thì thầm khiến hai má em ửng đỏ.

Tôi cầm tay em, trở về biệt thự cùng một xô đầy cá. Miku đi bên cạnh,

vẫn giận dữ lườm tôi nhưng chẳng có lấy một chút đe doạ.

"Đói bụng quá đi mất. Tối nay em nấu gì?"

Xô cá tung tẩy trong tay tôi, lúc về dường như còn nhẹ hơn lúc đi.

Bữa tối đơn giản với món chính là cá Miku và tôi câu được lúc trưa,

mà thực ra là Miku không bắt được con nào. Tôi vừa mới xông xáo đến
cạnh bàn bếp đã bị Miku cười cười chối khéo rằng tôi chỉ cần ngồi yên là
được, nên đành bỏ cuộc. Ở nhà cũng vậy, mỗi lúc muốn giúp gì đó, tôi lại
bị các cô hầu từ chối, nói rằng tôi là chủ không cần phải làm, có lẽ vậy nên
mãi chẳng bao giờ hết vụng về.

Rảnh rang quá nên tôi ra sau vườn đi dạo. Cái oi nồng ban trưa đã dịu

lại, gió đêm mát rượi. Chợt thấy dưới chân mình có gì đó phát sáng, tôi cúi
xuống xem thì thấy đó là một con bọ. Chắc nó ban ngày ở trong tổ, ban
đêm mới bò ra. Nhìn gần hơn mới thấy con vật ấy phát sáng và có thể bay.
Tôi luôn có thiện cảm với những thứ có cánh. Không rõ liệu có phải vì từng
là thiên thần, tôi luôn nghĩ mọi sinh vật có cánh, ngay cả côn trùng, cũng có
những nỗi niềm riêng.

Tôi còn ngẩn ngơ nhìn theo đôi cánh nhỏ dập dờn của đốm sáng thì có

tiếng Miku gọi. Mùi thơm từ trong nhà đã bay ra đến vườn, lòng tự nhủ lát
nữa sẽ chỉ cho em sinh vật kì lạ kia.

"Miku, vừa nãy tôi tìm thấy con bọ này lạ lắm nhé."

"Bọ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.