BÍ MẬT GIAO ƯỚC BÓNG TỐI - Trang 232

Lần này thì nó gào lên mà khóc. Tôi chưa từng nghe nói ác quỷ là

những đứa mau nước mắt, nhưng nếu là ở tuổi này thì cũng có thể nhạy
cảm và dễ bị tổn thương lắm chứ. Hay là...

"Em có thật là ác quỷ không? Hay là..."

"Mẹ nói tôi là con của quỷ nên không muốn nuôi tôi nữa. Mẹ là con

người."

"...!"

"Nhưng... liên quan gì chứ? Dù tôi là người hay là quỷ thì tôi vẫn là

tôi thôi. Có gì khác nhau đâu."

Nghe tiểu quỷ nói, tôi thấy lòng mình nặng trịch như bị đè bởi một

tảng đá lớn.

Đó là điều tôi vẫn dằn vặt trong lòng. Những suy nghĩ tôi luôn cố giấu

không để ai nhìn thấy. Lời nói của cậu nhóc như một mồi lửa châm đuốc
khiến những thứ tôi che đậy trong tối bị phơi bày.

"Tôi vẫn là tôi, chẳng cần biết trong người tôi là dòng máu của quỷ

hay của người. Tôi vẫn làm bạn với những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi hay mất
gia đình vì chiến tranh. Tôi có thể sống mà không cần ăn gì cả. Và nhờ có
cái này mà chẳng bao giờ bị chủ tiệm bắt được."

Phật---

Đôi cánh nhỏ đen tuyền bung rộng sau lưng cậu nhóc. Thì ra nó mặc

cái áo choàng thùng thình là để giấu đi đôi cánh này. Dù là nửa người nửa
quỷ nhưng những di truyền của quỷ có phần trội hơn nên nó mới có những
khả năng khác thường như vậy. Ánh mắt u buồn mà tôi nhìn thấy khi gặp
lần đầu có lẽ là vì nó mặc cảm về thân thế của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.