BÍ MẬT NGÔI MỘ CỔ - Trang 91

Nhìn cô ta có vẻ như muốn giở trò, Tần Thu không chút kiên nhẫn, nói:

“Ra giá đi!”

Cô gái đảo mắt mấy vòng, sau đó giơ tay, nói: “Năm trăm.”
Tần Thu không nói thêm lời nào, móc tiền ra. Nhìn thấy y lấy trong ví ra

năm tờ một trăm nhân dân tệ, cô gái lập tức cảm thấy hối hận, đôi mắt lại
đảo quanh. “Không được! Các anh muốn nó đến thế, chắc chắn đây là đồ
tốt, nói không chừng là cổ vật có giá trị mấy trăm vạn cũng nên.”

Phương Hồng Khanh lắc đầu cười, không biết phải nói sao. “Cô em này

khôn lanh thật đấy!”

Tần Thu trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Muốn đòi thêm tiền hả?

Không bán thì thôi!”

Nói xong, y bèn quay người định bước vào phòng trong. Nhìn y bỏ đi, cô

gái lại chần chừ một lát. Cô ta đặt miếng ngọc lên tay, lật tới lật lui xem
xét, nhưng vẫn không nhìn ra nó có điểm gì đặc biệt. Đúng lúc đó, không
biết vì sao miếng ngọc bỗng tuột khỏi tay cô ta, rơi xuống đất, sứt mất một
góc.

Trong tiệm đồ cổ vắng lặng, tiếng vỡ vang lên nghe giòn tan. Tân thu

quay đầu lại nhìn, nói ra ba chữ: “Không cần nữa!”

Cô gái lập tức đổi giọng: “Lúc nãy đã thỏa thuận xong rồi, anh cũng đưa

ra năm trăm tệ rồi. Chỗ này đông người như vậy, ai cũng có thể là chứng.
Anh không thể lật mặt như vậy được!”

Bây giờ tình huống đã đổi ngược lại, cô gái đang rất muốn bắn miếng

ngọc đi. Tiểu Thực nhìn Tần Thu, khuôn mặt y vẫn lạnh lùng, không nhìn
ra được bất cứ biểu cảm gì. Cậu lại quay sang nhìn Phương Hồng Khanh,
chỉ thấy hắn đang cười trộm giống như mèo ăn vụng cá vậy. Cậu đột nhiên
hiểu ra. Hai người này đang chơi trò “muốn bắt vờ thả” đây mà!

Tần Thu trả năm trăm tệ xong, liền tiễn nhóm nữ sinh kia ra ngoài. Đợi

ba người bọn họ đi khỏi hẻm nhỏ, y bèn đóng cửa tiệm lại. Phương Hồng
Khanh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thực, bảo cậu kể lại chi tiết cảnh tượng
mơ hồ mà cậu gặp phải lúc nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.