BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 84

Đức bỏ ra phía cổng, cầm theo cái ống điếu, ra võng bắt chéo chân nằm đốt
thuốc. Con Mơ lại mải tô vẽ, còn thằng Đăng tranh thủ đi chép phạt. Thấy
thế, con Mơ chọc anh nó:
- Hôm nay anh Đức bị cô giáo phạt phải chép bài.
- Hay quá, sao anh lại bị phạt, chắc anh không lo nghe cô giáo mà
chơi điện tử trong lớp hả!

Thằng Đức đã mệt mỏi vì phải chép phạt từ chiều đến giờ, trong lòng thấy
oan ức, mà về nhà vẫn còn đống bài phải chép phạt, khối lượng bài chép lại
nhiều gấp đôi, trong khi em gái nó lại chọc ghẹo vào sự oan ức của nó, nó
vểnh môi quạt lại:
- Mày biết gì, ngày hôm nay tao không đánh điện tử, mà tao bị oan
ức.
- Tao bị hai cô giáo chơi trò ú tim, rồi lại bắt tao chép phạt. Tức quá!
Rồi nó lại ra vẻ trầm ngâm, nhìn ra cửa sổ nói:
- Ngày hôm qua tao đánh cả nửa buổi học, lại không ai thấy!
- Buồn cười thật!

Trong bếp, chỉ một mình bà Mừng đang bận đống bát đũa và chén bát. Khi
quét xàphòng chùi sạch, đến lúc mở vòi để lấy nước dội, khi đưa tay mở
vòi nước bất thình lình bà cả kinh thần sắc. Từ trong vòi nước, một dòng
thứ nước gì đỏ tươi như máu chảy ồ ồ vào trong chậu rửa bát. Bà thất kinh
lùi ra, sau đó sợ quá bà cầm chậu nước ra sân sau định hắt đổ, bà vấp phải
một cái chổi ai đó để chắn ngang lối, bà ngã ra hất cả chậu nước xuống đất,
lồm cồm bò dậy, bà còn lẩm bẩm:
- Khốn thật, lại là nó, con yêu quái này …!
Bà chưa nói hết câu thì, bà nghe ai khẽ gọi mình:
- Bà đang nói xấu ta phải không?

Từ từ quay đầu lại, bà thấy lại đúng cô gái này hôm qua, lần này sợ quá bà
cúi đầu rạp lạy cô ta, miệng vừa mếu máo lẩm bẩm:
- Ấy, không có, không có. Tôi lạy cô, có phải cô là cô Đào không? Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.