BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 586

Lâu Phượng lườm cậu ta, nói lại lần nữa: “Vì sao anh ta lại phải gọi

Đinh Tiễn nhà mình là Tiễn Tiễn?”

Nguyên Phóng à một tiếng, cẩn thận lục soát hai người này trong trí

nhớ, sau đó đáp: “Không biết.”

Lâu Phượng: “…”

Tô Bách Tòng đến một mình, không dẫn theo thư ký, vẫn âu phục

thẳng thớm đứng sau mọi người, đeo kính không gọng, lịch sự nho nhã, đầu
ngón tay kẹp một điếu thuốc, quét mắt một vòng rồi dừng lại ở trên người
Đinh Tiễn, cười nói: “Để anh trả lời thay anh Đổng của em nhé, robot chỉ
có càng làm càng nhỏ chứ không thể càng ngày càng lớn, đối với robot
chiến đấu thì đầu tiên phải cân nhắc về độ linh hoạt và độ nhạy bén.”

Sau đó lại nhìn vào mắt Chu Tư Việt mà nói, “Nhưng anh Chu của em

nói cũng không sai, có thể phóng đại tấm chip để giải nhiệt nhanh, nhưng
phải thu nhỏ lại không gian của những phần điều khiển khác, tôi nghĩ chắc
ý cậu là thế nhỉ?”

Người đàn ông gần ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, nói đến nội

dung chuyên ngành còn đi thẳng vào trọng tâm, lúc cười trông dịu dàng lại
lịch sự, trong mắt chỉ có mỗi hình bóng của người kia.

Lập tức Lâu Phượng biết đại sự không xong rồi!

Kích động bóp lấy tay Nguyên Phóng, bàn tay độc thân hai mươi năm

chưa được cô gái nào sờ lại chợt bị đôi tay mập mạp mềm mại bấm một cái,
Nguyên Phóng sợ hãi mồ hôi tuôn như mưa.

Đợi đến khi Lâu Phượng lấy lại tinh thần, cô buông tay ra nhìn

Nguyên Phóng, bình tĩnh nói: “Xin lỗi anh, kích động quá.”

Nguyên Phóng: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.