BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 62

Nắng gắt ngoài cửa sổ hắt vào từng dải sáng loang lổ, chiếu rọi lên

người cô làm mái tóc lấp lánh ánh vàng, bên tai đỏ rực, giọng nhỏ cực kỳ.

Tống Tử Kỳ liếc nhìn Chu Tư Việt, người sau khẽ nhướn mày.

Đinh Tiễn lại đề giọng, như sợ người khác không nghe thấy: “Tôi…

tôi nể mặt Sa Địch đấy.” Nói rồi nhanh chóng cúi đầu vờ bận rộn lật sách
trên bàn.

Tống Tử Kỳ gật đầu: “Biết rồi.”

Nói rồi còn cố ý liếc Chu Tư Việt, nói: “Tôi sẽ cám ơn bạn cùng bàn

của mình thật tốt, chỉ là, điều cần giải thích tôi vẫn nên giải thích cho hết,
có lẽ ngày hôm đó ở nhà Tư Việt, vì mẹ cậu đối xử ác ý với cậu nên mới
thế, có điều sau này mọi người đều là bạn học, tôi không muốn có hiểu lầm
không cần thiết nào cả, cá nhân tôi không hề có thành kiến với cậu.”

Rồi sau đó mỉm cười với Khổng Sa Địch, thân thiết nói: “Nào bạn

cùng bàn, chúng ta về thôi.”

Tống Tử Kỳ bị cận nặng độ nên phải đeo kính, da lại trắng, ngũ quan

đoan chính, thoạt nhìn rất nhã nhặn.

Khổng Sa Địch bị một câu chúng ta về của cậu ta làm cho đỏ mặt,

thẹn thùng ôm vở quay lên, hai nam sinh cũng bối rối, cứ thế quay đầu sang
nhìn Đinh Tiễn, cũng đỏ mặt.

Chút tâm tư lúc ấy của nữ sinh, trong mắt nam sinh đều vô cùng khó

hiểu, cứ như biểu hiện bây giờ của Khổng Sa Địch vậy, trong đầu Tống Tử
Kỳ chỉ có hai chữ, có bệnh.

Còn Chu thiếu gia ngồi đằng sau lại không hiểu, rõ ràng mình đã bảo

Tống Tử Kỳ xin lỗi cô ấy, nhưng thế nào mà lại thành nể mặt Khổng Sa
Địch vậy? Hơn nữa Tống Tử Kỳ xin lỗi cô, thế mà cô đỏ mặt cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.