BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 115

tiểu thương buôn thịt Tiêu Phúc Hán, sau khi đã cưỡng gian thiếu nữ một
cách bỉ ổi!”

“Bẩm đại nhân, thảo dân không có lịch và cũng không hề nhớ mình đã làm
gì đêm hôm đó. Còn những người ngài vừa nói thì thảo dân hoàn toàn
không biết.”

Địch Nhân Kiệt vuốt râu ra chiều ngẫm nghĩ. Vương Tam rất giống với
hình ảnh hung thủ mà ông tưởng tượng ra, hơn nữa gã còn giữ đôi trâm
vàng bị mất cắp. Nhưng những lời chối cãi của gã mang giọng điệu thật thà
không thể phủ nhận. Bỗng nhiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu ông.

Ông cúi người nhìn kẻ tội nhân trước mặt và bảo, “Ngươi hãy nhìn thẳng
vào bản quan và nghe cho rõ, trong khi ta nhắc lại chuyện cũ. Ở khu Tây
Nam của trấn này, bên kia bờ kênh, có một phố nhỏ của các tiểu thương tên
là Bán Nguyệt. Bên góc phố có một cửa hàng thịt. Nhi nữ của tiểu thương
hàng thịt ngủ trên gác xép của nhà kho. Có phải ngươi đã lợi dụng băng vải
vắt ở cửa sổ để leo lên buồng thiếu nữ không? Có phải ngươi đã cưỡng gian
nữ nhân ấy trước khi bóp cổ nàng, rồi bỏ trốn với đôi trâm vàng không?”

Một vẻ thấu hiểu thoáng hiện lên trong con mắt duy nhất còn mở được của
Vương Tam, huyện lệnh hiểu rằng mình đã nắm chắc được thủ phạm.

“Hãy nhận tội đi! Hay là bản quan phải dụng hình thì ngươi mới khai?”
Ông quát to.

Kẻ tội nhân làu bàu mấy câu không rõ rồi cuối cùng lên tiếng, “Cẩu quan,
ngươi muốn kết tội ta thế nào cũng được, nhưng còn lâu ta mới nhận một
tội mà mình không phạm phải!”

“Hãy cho tên hỗn láo này năm mươi trượng!” Địch Nhân Kiệt ra lệnh.

Bộ khoái lột áo Vương Tam ra, để lộ tấm thân vạm vỡ của gã. Cây trượng
nặng nề vung lên trên không rồi quật xuống tấm lưng trần. Chẳng mấy chốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.