BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 117

Huyện lệnh ra lệnh cho bộ đầu dẫn tiểu thương buôn thịt họ Tiêu ra. Tiêu
Phúc Hán vừa quỳ xuống bên cạnh Vương Tam thì Địch Nhân Kiệt đã bảo,
“Bản quan biết món nữ trang này đã đem lại những điều không hay, nhưng
ngươi vẫn chưa nói cụ thể cho ta biết.”

“Bẩm đại nhân, cách đây nhiều năm, Tiêu gia sống sung túc và yên vui.
Nhưng một hôm, nội tổ tỷ mua đôi trâm này tại một cửa hiệu cầm đồ. Hành
động đáng tiếc ấy đã mang tai họa về cho gia môn, bởi vì món nữ trang này
luôn đem lại những nỗi bất hạnh, mà nguyên nhân có lẽ bắt nguồn từ một
tội ác kinh khủng nào đó trong quá khứ. Chỉ mấy ngày sau khi mua chúng
về, bà đã bị hai tên đạo chích hại chết để cướp đi đôi trâm vàng ấy. Về sau,
bọn chúng bị bắt khi định đem bán đôi trâm rồi bị chặt đầu. Tiếc thay, gia
phụ thảo dân đã không vứt bỏ món đồ mang lại điều ác ấy đi! Vốn là một
người đức độ, lòng hiếu mẫu đã chiến thắng sự khôn ngoan của ông. Năm
sau, gia mẫu thảo dân ngã bệnh. Bà kêu là mình đau đầu một cách khó hiểu
và qua đời sau thời gian dài ốm nặng. Gia phụ thảo dân bị mất nốt số vốn
liếng ít ỏi còn lại và chẳng bao lâu ông cũng lìa trần theo. Khi ấy thảo dân
đã định bán đôi trâm vàng chết người này đi, nhưng tiện nội lại muốn giữ
lại làm vật phòng thân khi cần thiết. Đáng lẽ phải cất kĩ đi thì nữ nhân ngu
ngốc ấy lại để cho nhi nữ đeo. Thế là đại nhân thấy chuyện gì đã xảy ra với
tiểu nữ bất hạnh rồi đấy.”

Sau khi chăm chú lắng nghe câu chuyện thảm thương đó, Vương Tam bỗng
gào lên, “Quỷ tha ma bắt, sao ta lại ăn cắp đôi trâm vàng này cơ chứ?”

Có tiếng rì rầm nổi lên trong công đường.

“Im lặng!” huyện lệnh quát to.

Sau khi cho họ Tiêu lui, ông nói với kẻ tội nhân bằng giọng đầy thương
cảm, “Vương Tam, không ai có thể tránh được mệnh trời. Dù ngươi có
nhận tội hay không, điều đó không quan trọng. Thần Phật không ủng hộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.