BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 27

Bán Nguyệt chỉ có các tiểu thương nghèo sinh sống. Mà giả sử có trộm thì
hắn sẽ tìm cách đột nhập vào cửa tiệm hoặc vào nhà kho, chứ không bao
giờ nghĩ đến chuyện trèo lên gác xép. Mọi lời khai, kể cả lời khai của họ
Vương, đều chứng minh những cuộc hẹn chỉ có đôi trai gái và lão Long
biết mà thôi.”

Lão Hồng nhìn chủ nhân, mỉm cười nói thêm, “Bẩm đại nhân, lão thợ may
đã gần thất thập, quá già yếu đến nỗi không ai có thể nghi ngờ lão là thủ
phạm.”

Địch Nhân Kiệt gật đầu rồi hỏi, “Phùng huyện lệnh đã luận tội như thế
nào? Đọc chính xác ta nghe.”

Lão Hồng cúi đầu đọc to, “Khi bị cáo tiếp tục khẳng định mình vô tội,
huyện lệnh đại nhân đập kinh đường mộc, quát, ‘Bản quan biết rõ sự thật!
Khi ra khỏi quán tửu lâu, ngươi đã đến thẳng nhà họ Tiêu. Rượu đã cho
ngươi can đảm tuyên bố ngươi đã chán và muốn bỏ nàng. Thế là cãi vã xảy
ra. Tiêu Thuần Ngọc chạy ra đi gọi phụ mẫu. Ngươi tìm cách ngăn nàng lại,
cuộc vật lộn đã khiến ngươi động sát niệm, thế là ngươi cưỡng gian rồi bóp
chết nàng. Thực hiện xong hành vi bỉ ổi này, ngươi đã lục tung rương y
phục của Tiêu Thuần Ngọc và lấy đi hai chiếc trâm vàng, hòng làm mọi
người tin rằng thủ phạm là một tên đạo chích. Hãy nhận tội đi!’”

Sau khi đọc nguyên văn lời Phùng huyện lệnh, lão Hồng lại kể tóm tắt vụ
việc, “Vương tú tài vẫn khăng khăng mình vô tội, Phùng huyện lệnh liền
sai bộ khoái đánh y năm mươi trượng, nhưng đến trượng thứ ba mươi thì
họ Vương ngất đi, ngã lăn ra đất. Khi người ta cho y ngửi giấm để tỉnh lại,
y trở nên ngây dại, thế là huyện lệnh phải tạm dừng cuộc tra khảo. Ngay tối
hôm đó, Phùng đại nhân nhận được lệnh thay đổi nhiệm sở. Tuy vậy ngài
vẫn phê lại vài dòng vào cuối bản luận tội.”

“Đưa ta xem!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.