BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 227

lộ Independence. Phía sau, tôi nghe thấy tiếng máy radio kêu lạo xạo khi
viên cảnh sát gọi tiếp viện.
Gần đó, còi xe cảnh sát bắt đầu rú lên.
Vọt qua đường chạy tới phía lối vào tòa cao ốc Rayburn, Ben vẫy một
chiếc taxi, chúng tôi lên xe đi nhanh tới khu lân cận đồi Capitol. Sau khi đã
đi qua vài khối nhà theo hướng đông rồi hướng bắc, chúng tôi xuống xe.
Quàng chặt tay vào tay tôi, Ben bắt đầu hối hả đi ngược phố. Tôi cố để ý
xem chúng tôi đang đi đâu, nhưng trước mặt tôi luôn hiện lên khuôn mặt
tiến sĩ Sanderson lwo lửng trong màn đêm, vết rạch khủng khiếp trên cổ há
hoác ra thành một tiếng kêu thét câm lặng. Loạng choạng lao vào bên
đường, tôi khổ sở nôn vào hàng cây của một nhà nào đó.
Khi cơn chóng mặt của tôi đã qua, Ben choàng chiếc áo khoác của anh ta
lên người tôi và đưa tay ôm qua vai tôi.
“Một cái chết thật kinh khủng” anh ta nói.
“Đó là một vụ giết người” tôi làu bàu. “Ông ấy bị biến thành Ceasar ngay
sát bậc thềm Capitol”.
“Phải”.
Anh ta không tìm cách xin lỗi, an ủi hay nói lảng, và điều đó làm tôi thực
sự cảm thấy biết ơn Ben. Tôi cũng thầm cảm ơn anh ta vì cánh tay đang ôm
lấy vai tôi. Trong bóng đêm đang mỗi lúc một buông dày, sự có mặt của
anh ta là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy an toàn. Tôi chớp mắt gạt những
giọt nước mắt còn nóng hổi và chúng tôi im lặng bước đi một quãng dài.
“Tôi nghĩ” - tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn - “Tôi nghĩ ông ấy cũng
là Bassianus”.
“Ai cơ?”
“Người yêu của Lavinia. Cổ họng anh ta cũng bị cắt đứt và thi thể bị quăng
xuống một chiếc hố trong rừng trước khi… trước khi cô gái bị cưỡng bức
và hành hạ”.
Ben siết lấy tôi chặt hơn. “Hắn có…?”.
“Không”. Nhưng nơi bàn tay hắn chạm vào giữa hai chân tôi vẫn còn bỏng
rát. “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.