BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 229

Trên mặt bàn, đôi mắt tôi chợt bị thu hút vào tờ giấy dính máu đã ngả màu
nâu. Đó là một lá thư từ năm 1932, nhưng kiểu chữ viết thuộc về một thời
kì trước đó. Chữ kí là của Ophelia.
Một câu, được gạch chân hai lần, nằm giữa tờ giấy, tách rời khỏi phần còn
lại.
Cô Bacon đã đúng. Ophelia viết. Đúng hết lần này tới lần khác.
Sàn nhà như đột nhiên sụt xuống dưới chân tôi. Nếu Delia Bacon đúng,
William Shakespeare người Stratford không phải là tác giả của những vở
kịch.
“Ôi, Chúa ơi” có ai đó nói thành tiếng, và tôi nhận ra đó là giọng nói của
chính mình.

Khoảng ngưng

Ngày 3 tháng Năm năm 1606

Bên mặt tây nhà thờ Thánh Paul, dưới những bức tượng các nhà tiên tri đã
cũ nát, một người phụ nữ ngước mắt nhìn hai người đàn ông đang ngồi trên
khán đài gỗ ở phía đối diện của đài hành hình. Đằng sau họ, tàn tích với
những đường viền răng cưa của tháp nhà thờ, bị phá hủy bởi sét trong một
cơn bão nửa thế kỉ trươc, lởm chởm đâm lên bầu trời buổi sáng.
Mặc ngoài xiêm y chiếc áo choàng màu nâu xám trơn, chiếc mũ trùm được
kéo xuống che kén mái tóc đen nhánh, cô đã bí mật đi theo sau hai người
đó từ ngôi nhà của Shakespeare tới tận nhà thờ nằm bên sườn đồi. Đường
phố rất đông người nên việc bám theo họ không khó như cô lo lắng, mặc dù
hai người cô theo dõi cưỡi ngựa còn cô đi bộ.
Nếu cô muốn, cô cũng có thể có một chỗ tại các khán đài ngồi mới được
vội vã ráp lại để nâng những người có địa vị và giàu có lên trên đám đông
lộn xộn. Thay vào đó, cô đã chọn đứng giữa những người bốc vác, thợ học
việc, những đứa trẻ lạc và chó, các cô hầu, và những kẻ ăn xin đang đứng
chật các khoảng trống giữa những khán đài ngồi, xô đẩy nhau cố tìm cho
mình vị trí tốt để quan sát cảnh tượng sắp diễn ra. Sân nhà thờ đã đông đến
mức chỉ còn chỗ mà tầm nhìn tới đài hành hình đã bị che khuất, nhưng cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.