BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 252

tin vào những sự kiện bị giấu giếm, cũng không trốn chạy khỏi chúng.
Nhưng những sự kiện là điều gì đó khác với sự thật, đặc biệt khi nó xuất
phát từ trí tưởng tượng và trái tim. Tôi không nghĩ Dickens phải trăn trở
trong mồ lo lắng rằng một hay hai sự kiện – hay thậm chí hai ngàn – sẽ xóa
đi bí ẩn về một trí tuệ đã có thể viết nên Romeo và Juliet, Hamlet, và Lear”.
Sợi dây chuyền bật ra, và chiếc trâm tuột xuống sàn. Cả hai chúng tôi cùng
cúi xuống tìm, và má Ben chạm vào má tôi. Trước khi hiểu mình làm gì, tôi
quay sang hôn anh ta. Đôi mắt Ben sáng lên ngạc nhiên, rồi anh ta hôn lại
tôi. Chọt nhận ra mình vừa làm gì, tôi vội vàng ngồi thẳng dậy.
Ben vẫn cúi người xuống, khuôn mặt anh ta có vẻ bối rối. Nhưng ngón tay
của anh ta từ tốn cầm lấy chiếc trâm, và Ben ngồi thẳng dậy.
Tôi có thể cảm thấy hai má và ngực mình đang nóng bừng. “Tôi xin lỗi”.
“Tôi thì không” anh ta đáp, vừa đặt chiếc trâm vào lòng bàn tay tôi vừa
nhìn tôi ngạc nhiên. “Thậm chí khá thú vị, khi được một cậu con trai hôn.
Lần đầu tiên”.
Tôi mở to mắt hoảng hốt. Tôi đã quên khuấy mất.
“Hãy cố mà nhớ” anh ta mỉm cười nói.
Tôi gật đầu, trong lòng thầm rên lên. Thậm chí khá thú vị? Tệ hơn nữa, tôi
đã hứa không bao giờ rời khỏi tầm mắt của anh ta. Và nếu tôi không định
buộc mình vào anh ta đi nữa thì đèn báo thắt dây an toàn cũng đã bật sáng.
Tôi thậm chí không thể đi vào phòng vệ sinh. Mặc dù nơi duy nhất tôi có
thể tưởng tượng ra mình muốn tới lúc này có lẽ là khoang hành lí, nơi tôi
có thể giấu mình trong một chiếc hộp.
Ben tựa người vào ghế; tôi chỉ có thể thấy đôi mắt anh ta lóe sáng trong
bóng tôi. “Chúc ngủ ngon, giáo sư” anh ta nói, rồi nhanh chóng ngủ say.
Cẩn thận cài chiếc trâm vào bên trong áo jacket, tôi ngả hết cỡ ghế ngồi của
mình về phía sau. Một lát sau, Ben vươn vai duỗi người ra, chân anh ta gác
lên chân tôi. Một hồi lâu, tôi ngồi thức trong bóng tối của khoang hành
khách với những tiếng ngáy khẽ vang lên thành nhịp, cảm thấy hơi ấm từ
người anh ta. Trong khi thiếp dần đi, tôi nghe thấy giọng Roz nói: “Có
nhiều con đường dẫn tới sự thật”. Câu của Ophelia, tôi bực bội nghĩ thầm.
Không phải của Roz.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.