BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 417

Ben nhìn thẳng vào mắt tôi. “Bà gọi cô là cô gái vàng của bà. Bên cạnh
những cách gọi khác”.
Tôi cúi người ra trước. “Anh có bao giờ tự hỏi mình liệu có phải bà muốn
đưa anh vào trò chơi của bà với những bài sonnet không?”
“Tôi không cần tự hỏi mình. Bà ấy trao cho tôi vai người phụ nữ tóc đen”
anh nói với nụ cười tự ti. “Không có nghĩa là đàn bà, bà ấy cam đoan với
tôi như vậy. Vai của một kẻ phá quấy. Kẻ nhúng mũi vào chuyện của người
khác. Phù hợp một cách hoàn hảo cho một anh lính”.
Tôi bật cười. “Anh nói gì cơ?”
Anh nhấp một ngụm champagne. “Tôi nói với Roz tôi không phải là diễn
viên, và tôi sẽ không làm theo kịch bản của bất cứ ai”.
“Và bà vặn lại anh, ‘Thậm chí là của Shakespeare’?”.
Anh ngớ người. “Roz đã kể với cô?”
Tôi lắc đầu. “Có lần tôi cũng nói với Roz như thế, và bà cũng đã vặn lại
đúng như thế”.
Anh cười vang. “Thế cô đã trả lời ra sao?”
“Rằng tôi sẽ tự viết lấy câu chuyện của mình. Nó có thể lủng củng hơn,
nhưng là câu chuyện của tôi”.
“Kết quả thế nào?”
“Cũng chưa rõ. Nhưng nếu tôi không định theo con đường của
Shakespeare, tôi hoàn toàn chắc chắn sẽ không bao giờ đi theo con đường
của Ophelia hay Delia”.
Anh gật đầu và lại nhâm nhi một ngụm rượu. “Cô đã bao giờ nghĩ đến
chuyện hợp tác không?” Vẻ tinh quái lấp ló ở khóe miệng anh. Tinh quái và
hi vọng.
“Câu chuyện anh có trong đầu là gì vậy?”
“Câu chuyện cũ nhất trong tất cả các câu chuyện” anh nói. “Một chàng trai
gặp một cô gái”.
“Thế còn chuyện một cô gái gặp một chàng trai thì sao?” tôi mỉm cười trả
đòn.
Anh giơ ly lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.