BÍ MẬT TÀU NGẦM ECSOPLORA - Trang 88

MỘT BẢN THIẾT KẾ

Mấy hôm nay Giôn Hơn-len có cảm giác như mình đang bị theo dõi.

Lẩn quất xung quanh căn phòng số 16, cuối gác năm này mới xuất hiện một
người ăn mặc khác hẳn khách trọ của khách sạn Mun-lai: áo dạ khoác sẫm
màu cài khuy gỗ, có mũ trùm kín - một loại áo đặc biệt của dân miền núi,
đôi ủng lót lông thú khá to và đặc biệt là đầu tóc, râu ria người đó lởm
chởm nom thật gớm ghiếc.

Nếu như không có gì thay đổi: ngày 18 này. Giôn Hơn-len sẽ rời Anh

sang Mỹ trên chuyến tàu khách Ớt-uốc-ly. Đêm nay, Hơn-len cố tình về
khuya và đi lối cầu thang phía sau để lên gác năm.

Mở cửa phòng trọ, qua một vài dấu hiệu, Hơn-len biết rõ không có ai

lọt vào đây trong thời gian mình đi vắng. Hơn-len thay quần áo và tắt đèn
đi nằm. Chưa đầy mười phút sau, Hơn-len chợt nghe thấy tiếng nói ú ớ
dưới gác tư:

- Phải lật đổ bọn thực dân nước ngoài... Cuộc đấu tranh sẽ quyết liệt...

cảnh sát...

Theo thói quen, Hơn-len thò tay xuống gối lây khẩu súng ngắn lên đạn

và đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ. Nếu cảnh sát Anh ập vào, mình sẽ chuồn ra
phía sau, tụt ống máng xuống rồi trốn vào vườn hoa thành phố. Điều quan
trọng là không để mất chiếc cặp.

Mười lăm phút sau có tiếng chân lên cầu thang gác tư. Trước cửa

phòng người khả nghi kia, không phải cảnh sát mà là hai người mặc áo
trắng.

Một khách trọ bị ốm! Ông ta đang nói mê trong cơn sốt. Hơn-len thở

phào nhẹ nhõm, cái chốt an toàn, giấu khẩu súng xuống dưới gối. Đêm hôm
đó, mãi gần sáng, Hơn-len mới thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.