BÍ MẬT THỨC TỈNH - Trang 196

"... Cám ơn." Tạ Uẩn Ninh nhận lấy cốc thuốc trong tay Lê Lạc, cầm ở

trong tay, cảm thấy hơi nóng.

Giống như vừa làm được chuyện tốt, Lê Lạc vui vẻ đứng bên cạnh Tạ

Uẩn Ninh, sau đó thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh. Tạ Uẩn Ninh cũng
mỉm cười, uống xong cốc thuốc cảm, anh ném chiếc cốc vào thùng rác,
không hiểu vì sao lại nhớ tới câu nói của giáo sư Vương, đứa trẻ do chính
mình dẫn dắt đương nhiên phải khác.

Anh quay sang nhìn Lê Lạc, lạnh nhạt nói: "Đi thôi. Đã đến tận đây

rồi, chúng ta đi dạo một vòng đi."

Hai người đi dạo một vòng từ đầu phố đến cuối phố, chậm rãi rời xa

khu náo nhiệt, đêm khuya dần trở nên yên tĩnh.

Phía trước chính là bãi đỗ xe, Lê Lạc đi bên cạnh Tạ Uẩn Ninh. Trải

qua buổi tối hôm nay, cô và Tạ Uẩn Ninh càng trở nên thân thiết, cho nên
cô cũng đi gần anh hơn, gần đến nỗi chỉ cần cô nghiêng người một chút là
sẽ chạm đến anh.

Tạ Uẩn Ninh cố tình kéo xa khoảng cách với Lê Lạc nhưng cô không

nhận ra, lại tiếp tục tiến sát lại gần anh.

Tạ Uẩn Ninh đành mặc kệ.

Không biết *BichDiepDuong – Diễn Đàn Lê Quý Đôn* vì sao nhưng

tối nay Lê Lạc vô cùng vui vẻ, không biết là do kinh nguyệt đã lâu không
đến nay lại đến nên cảm xúc dâng cao, hay là vì cô cảm nhận được sự ấm
áp ở cái thế giới này nhiều hơn một chút. Ngoài bác sĩ Lê ra, Tạ Uẩn Ninh
là người thứ hai đối xử tốt với cô như vậy.

Lê Lạc cúi đầu xuống, cô cũng không ngại bày tỏ cảm xúc của mình,

cho nên cô nói với Tạ Uẩn Ninh: "Thầy Tạ, em cảm thấy dường như càng
ngày em càng thích thầy hơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.