BÍ MẬT THỨC TỈNH - Trang 197

Tại sao tự dưng lại nói đến chuyện này... Tạ Uẩn Ninh nghe xong, đôi

tay vẫn nhét trong túi quần, khẽ ừ một câu. Coi như lời đáp lại.

Lê Lạc nói tiếp: "Em thấy thầy là một người rất tốt, trong nóng ngoài

lạnh, tuy có lúc miệng lưỡi thầy hơi ác một chút, nhưng thầy là một người
thành thật. Thầy rất ghét phiền phức nhưng thầy vẫn thường thường giải
quyết phiền phức giúp em... Tóm lại, em cảm thấy thầy là một người rất
tốt." Lê Lạc thật lòng nói hết những lời trong lòng, từng câu từng chữ đều
là những lời từ trái tim.

Tạ Uẩn Ninh cũng nghe ra hai phần tình ý, hai phần mềm mại. Cúi

đầu, anh lại đáp một tiếng: "Ừm..."

"Ừ." Lê Lạc gật đầu. Cô không ngờ mình lại đánh giá Tạ Uẩn Ninh

cao đến vậy, có thể là vì cô đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng, căm hận,
mất phương hướng... Sự quan tâm của người khác thì càng ngày càng ít. Cô
dám chắc, quen Tạ Uẩn Ninh là chuyện vui vẻ nhất của cô khi trở lại thành
phố Lan. Cô rất vui vì quen được một người như anh, cho dù anh và cô
không quá thân thiết, nhưng anh luôn tin tưởng cô, quan tâm cô, chăm sóc
cô như chăm sóc một đứa trẻ.

Tóm lại, Lê Lạc càng nghĩ càng cảm động, cô lại ngẩng đầu lên, bày

tỏ cảm xúc của bản thân: "Giáo sư Tạ, em thật sự rất thích thầy."

Lần trước nói thích là giả, nhưng là lần này là thật.

Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Uẩn Ninh nghe cô thổ lộ, anh nhìn

Lê Lạc, trầm mặc không nói gì. Chỉ một cốc thuốc cảm mà đã khiến anh
rung động rồi ư?

Không gian giống như chỉ còn lại hai người, trong màn đêm tĩnh lặng,

có cơn gió thổi qua, nhẹ nhàng ôn nhu, thổi qua trái tim anh.

Tạ Uẩn Ninh đang định mở miệng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.