Chỉ tiếc có đôi khi kết quả tốt, căn bản là đã luyện tập, không cầu liền
tới.
Lê Lạc nhếch khóe miệng, rửa sạch tay. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ
Uẩn Ninh đi đến, tay cầm chén cà phê, rõ ràng còn nhiều cà phê nhưng lại
ném đi.
Đụng mặt như vậy có chút xấu hổ. Ánh mắt Tạ Uẩn Ninh nhìn khóe
miệng của cô ngừng một lúc, hỏi: “Cười ngây ngô cái gì?”
Cười ngây ngô?
Cô rõ ràng là vừa cười nhạt.
Lê Lạc đem mọi chuyện nghe được ở quán cà phê ra kể, nhất định là
cách theo đuổi nam thần mỗi ngày tự đem đến trước mặt nam thần một ly
cà phê có thể không giành được sự ưu ái của nam thần sao…, sau khi nói
xong, cô tự bào chữa bịa ra một câu, “… Tôi cảm thấy có chút buồn cười,
liền cười.”
Có lẽ là cô không biểu đạt tốt được, Tạ Uẩn Ninh híp mắt một cái,
ngoài ý muốn nhìn thần sắc của cô nhiều hơn một phần.
Ách ách ách, Lê Lạc phản ứng kịp, điều cô vừa nói có phần như là
đang đùa giỡn Tạ Uẩn Ninh? Thật là muốn chết vì hiểu lầm! Lê Lạc đang
vội giải thích, Tạ Uẩn Ninh đã u ám cười nhạt đáp lại bằng cách thức “đùa
giỡn” của cô: “Nếu như cô dám, cho phép thử một lần.”
Lê Lạc: “Tạ giáo sư, em đùa thôi.”
Tạ Uẩn Ninh thay đổi lại thần sắc: “Lần sau không nên nghe cái loại
đùa giỡn của trai gái nữa, dùng ở độ tuổi của chúng ta không thích hợp.”