BÍ MẬT THỨC TỈNH - Trang 209

"Không." Lê Lạc lắc đầu, trả lời Thương Ngôn: “Tôi chỉ cảm thấy có

nhiều lúc vẫn nên chú ý một chút."

"Vậy cô và cậu tôi thì sao?" Thương Ngôn đột nhiên hỏi lại cô một

câu.

"Trời ạ." Lê Lạc mím môi nhìn Thương Ngôn, trần thuật lại một sự

thật: “Hai chuyện này không giống nhau, không phải là giáo sư Tạ không
có bạn gái sao?"

"Xin lỗi, Lê Lạc." Thương Ngôn tự biết mình lỡ lời, giải thích nói:

“Tôi không có cách nào tiếp nhận lời cô vừa lời nói... Tôi cảm thấy giữa
chúng ta hoàn toàn không có chuyện gì vượt quá giới hạn cả."

"Tôi hiểu." Lê Lạc đặt bút xuống, thỏa hiệp nói: “... Thôi, có lẽ là tôi

nghĩ nhiều rồi."

Thật sự là Lê Lạc nghĩ nhiều sao? Thương Ngôn trầm mặc, sau đó

thoải mái nói: “Cô mau đưa báo cáo cho tôi... tôi đưa luôn cho cậu."

"Được, cảm ơn." Lê Lạc đưa báo cáo đưa cho Thương Ngôn.

Thương Ngôn đi ra khỏi phòng nghiên cứu, lúc đứng trong thang máy

lại nghĩ tới lời giải thích duy nhất của cha tối hôm qua, tâm không do
người. Ngày hôm qua Thương Ngôn không hiểu nổi những lời này, ngày
hôm nay cũng chỉ cười nhạt.

Giống như cậu từng nói với anh vậy: Trong lòng mỗi người đều sẽ có

những mơ hồ, lo lắng, xao động, nhưng không phải tất cả xao động đều sẽ
trở thành sai lầm. Sở dĩ con người khác những động vật khác, ngoại trừ
việc hiểu được cách vượt qua khó khăn, còn phải hiểu được cách kiềm chế.

Trong suy nghĩ của anh, cha là một người đàn ông hờ hững lạnh nhạt,

là một thương nhân thành công, cho nên từ lúc Thương Ngôn có ký ức tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.