BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 100

Thực ra khi đó chân của anh đã sớm bình phục rồi, nhưng anh
lại thầm yêu Thu Thanh, đêm đến anh thường tự mình gây
thương tích, vì vậy lúc nào những vết thương đó cũng bị nhiễm
trùng. Anh muốn ở lại trong bệnh viện, như vậy có thể ngày
ngày nhìn thấy Thu Thanh, đúng không? Nhưng mà cái chết
của ông Đỗ, tôi có chút không hiểu, chẳng lẽ vì ông ta là trở ngại
giữa anh và Thu Thanh hay sao?”

Từ lúc đó, mặt Cố Đông trở nên tái xanh, sợ sệt chẳng khác nào
Tạ Phi. Anh ta trợn trừng mắt lên nhìn Tằng Hương, như một
con mãnh hổ muốn lao thẳng vào cô. Nhưng Tằng Hương chỉ
cười nhạt, không thèm để ý đến anh ta.

“Cô là ai? Cô dựa vào đâu mà lại nói những điều vô lý như vậy,
cảnh sát sẽ bắt tôi sao, cô đừng nằm mơ!”

Ánh mắt của Cố Đông lộ ra vẻ dữ tợn khiến người khác nhìn vào
mà sợ, nhưng Tằng Hương thì vẫn bình tĩnh, điềm nhiên cười
nói.

“Anh nhìn anh kìa, không kiềm chế đến mức không nhớ ra hay
sao, tôi chỉ là một y tá, một người bình thường mà thôi!”

“Cô nói láo, lúc xảy ra vụ án, tôi và Thu Thanh đang ở cùng
nhau, sau đó thì bị hung thủ làm cho mê man, hai lần tôi suýt
mất mạng, tôi làm sao có thể là hung thủ cơ chứ? Cô đang phỉ
báng vu cáo tôi, tôi... tôi sẽ kiện cô ra tòa.”

Tằng Hương mím môi, cô hơi nhíu mày, không ai thấy được cái
nhíu mày đó.

“Đương nhiên, sự thật kẻ giết ông Đỗ chỉ có một mà thôi, nạn
nhân khác thì không phải anh giết. Những tin tức truyền đi
trong viện đã gợi ý cho anh, thế là anh ra tay. Ai có thể nghĩ rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.