BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 11

“Mẹ ơi, mẹ ơi! Đừng rời xa con!” La Hưng nằm trên giường đột
nhiên mở mắt, nhìn hết người này đến người khác, và dừng lại ở
tôi, anh ta lật người muốn xuống giường, hai cánh tay đưa về
phía tôi.

Tiếng chai truyền dịch lách cách, ở đó chỉ có Hạ chủ nhiệm,
Uông Lệ Sa và hai y tá khác giữ anh ta, tiêm cho anh ta một mũi
an thần, anh ta mới dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng miệng vẫn
lầm rầm gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi”, ánh mắt tội nghiệp đó cứ in mãi
trong lòng tôi.

Tôi không nghĩ được gì, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy có
ngọn lửa bùng cháy ở chỗ xương ngực, hơi thở dồn dập, một tay
sờ vào chỗ đau ở lồng ngực, một tay vịn tường.

“Tiểu Trần, sao vậy?” Hạ chủ nhiệm lo xong cho bệnh nhân,
quay sang lo lắng hỏi tôi.

“Con không sao, chắc là dạo này nghỉ ngơi không điều độ!” Tôi
định thần lại, đến bên cạnh giường bệnh chuẩn bị khám cho La
Hưng và nhập sổ vào viện cho anh ta.

“Ấy!” Tôi kêu lên một tiếng, bệnh án rơi xuống dưới đất. La Hưng
ôm lấy tôi như một đứa trẻ, chạm mạnh vào vết thương của tôi.
Đôi tay tôi cứng lại không biết nên cho anh ta một cái tát rồi đẩy
anh ta ra hay cứ để như vậy đợi anh ta chìm vào giấc ngủ?

“La Hưng, ngoan, ngủ đi. Mẹ sẽ không rời xa con đâu!” Uông Lệ
Sa nói với anh ta giống như với một đứa trẻ, rồi kéo hai tay của
La Hưng ra khỏi người tôi. La Hưng nằm xuống giường thiếp đi,
đôi chân tôi mềm nhũn, phải ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

“Tiểu Trần, cô về nghỉ đi, bệnh nhân này để tôi lo là được rồi.”
Hạ chủ nhiệm nhặt bệnh án dưới đất lên, rồi kiểm tra lại cho La

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.