BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 13

mang họ của bà ấy, để trong khoa sẽ không có ai nghĩ tôi và Hạ
Côn có quan hệ cha con.

“Bố nói xem, con đáng giá bao nhiêu tiền?” Tôi cười một cách
chua chát nhìn thấy qua lớp kính một khuôn mặt hốc hác.

“Con nói thế có ý gì?” Hạ chủ nhiệm ngạc nhiên hỏi.

Con đồng ý đến đây làm việc là muốn giúp bố kiếm thật nhiều
tiền, cốt là để chuộc lại mạng sống. Đợi kiếm đủ rồi: “Chúng ta
đường ai nấy đi.” Tôi quay người nhìn ông một cách nhẹ nhõm.

Người đàn ông đó thở một hơi dài, ông ấy đã già, mái tóc đã bạc,
trên khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn, trong lòng tôi tràn
ngập một cảm giác thương cảm, xót xa.

“Y tá trưởng, tôi xin chị, trong thời gian này đừng cho tôi trực ca
đêm” Lâm Phi nhìn Uông Lệ Sa với ánh mắt trách móc. Đây
không phải là lần đầu, Lâm Phi rất đẹp, trong phiên trực đêm, cô
rất ngán bị những người bệnh tim làm phiền. Cô ấy luôn xin y tá
trưởng cho đổi ca để đợi những người bệnh kia xuất viện.

“Lần này là giường bệnh nào thế? Hồng nhan họa thuỷ a!” Uông
Lệ Sa vừa xem bệnh án hôm qua vừa châm chọc Lâm Phi.

“Là La Hưng!...” Nếu đó là người bình thường thì tôi không sợ
đến vậy!” Lâm Phi miêu tả sự việc tường tận cho y tá trưởng,
xem ra một cô nữ sinh vừa ra trường chưa đến hai mươi tuổi
không chịu nổi sợ hãi, xảy ra một chút việc nhỏ đã cảm thấy
kinh sợ.

“Đã nói với cô, anh ta có vấn đề gì mà đáng sợ đến vậy!” Uông Lệ
Sa gập quyển nhật ký công tác, chỉ tay lên đầu, nhìn Lâm Phi vẻ
âu yếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.