BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 15

“Mấy cô đang nói chuyện về La Hưng hả?” Tôi vừa uống cà phê
vừa cười hỏi bọn họ.

Mấy cô ả nhìn nhau, Lâm Phi đỏ mặt bước đến chỗ tôi và nói: “La
Hưng thực sự là bị bệnh thần kinh à? Nhưng mà cái mục đăng
ký người thân không có thì phải nhưng mà trên thẻ chữa bệnh
thì lại ghi đúng thời hạn phải có người nộp tiền viện phí. Không
phải là một người đáng thương bị bỏ rơi chứ? “Bỏ rơi.” Nếu như
bị bỏ rơi thì La Hưng đã hạnh phúc hơn tôi nhiều rồi, ít nhất
cũng đã hơn hai mươi năm được người nhà chăm sóc, ít nhất
cũng biết gọi rành mạch tiếng “mẹ ơi”, còn tôi ư? Đến dáng vẻ bố
mẹ như thế nào, họ đang ở đâu tôi cũng không biết!

Tôi cũng không biết nên trả lời sự hoài nghi của mấy cô y tá này
như thế nào, may mà đúng lúc đó người nhà bệnh nhân đến gõ
cửa tìm bác sĩ, tôi liền đặt cốc cà phê xuống rồi đi cùng họ.

Gần đây kể từ cái ngày mà La Hưng nhập viện, tôi ngủ không
ngon, thường mơ về một giấc mơ. Trong giấc mơ, trong tay La
Hưng sợ hãi một tay cầm trái tim đầy máu còn đang đập, một
tay thì tóm lấy vạt áo của tôi, và lại như một đứa trẻ gọi mẹ: “Mẹ
ơi, mẹ ơi.” Tần Ninh nghe tôi kể lại xong rất nghiêm túc nói với
tôi: “Có lẽ kiếp trước cậu đúng là mẹ của cậu ta.”

Tần Ninh là bạn mà tôi quen ở trên mạng, anh là một chuyên gia
tư vấn về tâm lý, thường viết một số tiểu thuyết khủng bố trên
mạng, tôi giao lưu cùng anh ta bắt đầu từ khi có quá nhiều
chuyện vô vị rồi đọc những tiểu thuyết của Tần Ninh, mỗi lần có
chuyện gì tôi đều thích thảo luận cùng Tần Ninh, không nhất
định là phải có một câu giải đáp vừa lòng, chỉ là muốn tìm người
để trút những hoài nghi lo lắng trong lòng mà thôi.

“Tư duy của người bị bệnh thần kinh và người bình thường
không giống nhau, có lẽ chuyện của bạn ngay cả đến bản thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.