BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 19

của cô ta còn hằn lên cái vẻ đau khổ và liệu rằng cô ta còn nhớ
chút gì không.

“Rất khoẻ, ngủ một giấc, tôi đi nhận ca đây.” Cô ta đứng dậy đi
tới bàn y tá và cũng không quên nói câu: “Tối nay chẳng có
chuyện gì đâu, cháu đi ngủ sớm đi.”

Một y tá có kinh nghiệm trực ban lâu năm, tôi đương nhiên là
rất yên tâm, nằm yên trong chăn thì một tí mệt mỏi cũng không
còn... Trở mình thức dậy muốn đi vòng các phòng của bệnh
nhân, đúng lúc Uông Lệ Sa đang ở phòng của bệnh nhân kẹp
nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân, nhìn thấy tôi cô ta
liền cười.

Cô ta lập tức bước vào phòng bệnh của La Hưng. Tôi cũng vào
cùng cô ta.

Bên trong tối om chẳng nhìn thấy gì cả. Uông Lệ Sa bước tới vặn
sáng ngọn đèn đầu giường. Trên giường trống không, không có
người. Cô ta ngây người ra, quay lại nhìn tôi. Tôi liền đẩy cửa
phòng vệ sinh, cũng chẳng có gì cả. Cô Uông bật sáng đèn huỳnh
quang trong phòng, ánh mắt của hai chúng tôi đều hướng ra
cửa sổ, chúng tôi cùng bước tới vén rèm cửa, giương mắt nhìn
và ngẩn người ra: La Hưng đang đứng ở đó, cái giây phút mà
chúng tôi vén rèm cửa sổ ra, mắt cậu ta đã ánh lên vẻ si mê của
một người đang yêu, nhưng đúng vào lúc tôi nhìn thấy cậu ta,
cậu ta xông tới, lại bắt đầu gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi.” Tôi cảm thấy trái
tim như bị thiêu đốt rất khó chịu. Uông Lệ Sa vội vàng túm lấy
hai tay cậu ta, giống như kiểu vỗ về một đứa trẻ con và đưa La
Hưng trở lại giường bệnh.

Nghĩ tới những gì mà Tần Ninh đã nói với tôi về chuyện lấy lại
sự thăng bằng rồi tôi bước tới. La Hưng yên lặng để cho Uông Lệ
Sa đo nhiệt độ cho anh ta, nhưng mắt anh ta vẫn không rời khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.