BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 20

khuôn mặt tôi lấy một giây nào. Sự khát khao mong chờ tinh
khiết ấy, hình như anh ta đang chìm đắm trong giấc mộng cùng
với mọi vật có liên quan tới mẹ anh ta, anh ta không thoát ra
được. Tôi nắm lấy cánh tay anh ta qua lần chăn, trên mặt anh ta
hiện ra nụ cười của một đứa con. Cái giây phút tôi cầm tay anh
ta, tôi cảm thấy tận đáy lòng mình một cảm giác dễ chịu, cái
cảm giác bị thiêu đốt vừa rồi bỗng tan biến hết.

La Hưng nắm lấy tay tôi, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp ngon lành,
Uông Lệ Sa ghi lại nhiệt độ của anh ta, rồi nhìn tôi vẻ dò xét.

“Cô Uông, cô có cảm thấy cậu ta như một đứa trẻ mà không lớn
được không?” Tôi giơ tay vuốt mấy sợi tóc rối của La Hưng. “Cô
đi làm đi, cháu ở đây với anh ta một lúc, nghe nói người nhà anh
ta vẫn chưa thấy mặt đâu.”

“Đúng là một đứa trẻ! Mà mấy con ranh kia biết cái gì mà nói.”
Cô Uông tự nói một mình rồi bước đi. Tôi chăm chú nhìn La
Hưng đang ngủ ngon lành và nghĩ đến cái vết thương đã ngủ
yên của tôi và lồng ngực của anh ta, nói chung tôi và anh ta có
nhiều điểm giống nhau, không biết nên dùng ánh mắt nào đây
để nhìn anh ta: bệnh nhân của tôi, bạn của tôi, thậm chí con của
tôi? Nếu anh ta chỉ là một con chó hay con mèo thì tôi không
cần phải do dự mà lập tức nuôi dưỡng anh ta, cho anh ta một
chỗ ấm áp nhưng đây anh ta lại là một con người bằng xương
bằng thịt mặc dù tâm trí không bình thường.

Tự cho rằng cách nghĩ của mình rất buồn cười, tôi nhẹ nhàng
đặt tay La Hưng vào trong chăn, lúc ngủ ngon anh ta không
giống vừa nãy khi nắm chặt tay tôi, tôi tắt đèn rồi đi ra khỏi
phòng bệnh.

Uông Lệ Sa ngồi trước bàn y tá, đang lật xem quyển tạp chí y
học, tôi không muốn làm phiền cô ta cho nên đã nhẹ chân bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.