BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 23

mũi ngửi chẳng thấy mùi rượu đâu, tôi với tay mở cửa, bật đèn
phòng lên.

Trên nền đất là một người đang nằm trở mình, dưới ánh đèn
điện tôi nhìn thấy mặt anh ta, hoá ra La Hưng. Nhưng làm sao
anh ta lại có thể chạy tới cửa nhà tôi để ngủ được kia chứ? Trạng
thái toát lạnh mồ hôi đã bị thay thế bởi cảm giác thiêu đốt từ
trong lồng ngực. Tôi ngồi xuống gọi anh ta tỉnh dậy.

“La Hưng, dậy đi, làm sao cậu có thể chạy từ bệnh viện tới đây
hả?” Có trời mới biết anh ta có hiểu bệnh viện là gì hay không?
Có trời mới biết được anh ta làm thế nào tới đây được? Cũng chỉ
có trời mới biết được tại sao anh ta cứ quấy rầy tôi?

“Mẹ ơi, mẹ ơi” La Hưng tỉnh dậy, vội vàng ôm lấy tôi, trông giống
như đứa trẻ bị bắt nạt cần phải có sự che chở của người thân, ở
bệnh viện thì còn có Uông Lệ Sa giải thoát cho tôi. Nhưng bây
giờ...

Trong lòng tôi chỉ còn biết tự an ủi, ít nhất thì anh ta cũng
không có thái độ kích động của một người bị bệnh thần kinh,
anh ta chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ.

Tôi vỗ về anh ta rồi dìu anh ta đứng dậy, đưa anh ta vào nhà. Tôi
không muốn hàng xóm nhìn thấy cái cảnh tôi và một người đàn
ông trưởng thành đang ôm nhau một cách ấm áp.

Tôi để anh ta ngồi lên ghế sofa, đi vào phòng ăn lấy ra hai ly
nước lạnh, tôi phải bình tĩnh, làm bác sĩ thì càng phải bình tĩnh
hơn nhưng tôi lại phát hiện ra mình không thể làm được, bản
thân tôi có lẽ không phải là một bác sĩ theo đúng nghĩa.

Tuy La Hưng ngồi yên trên ghế nhưng mắt của anh ta vẫn luôn
hướng về phía tôi. Tôi đưa ly nước cho anh ta, ngồi xuống cạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.