BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 34

“Cô Uông đã bị ông đe doạ hơn hai mươi năm qua, trái tim của
tôi là của La Hưng phải không?” Tôi đã không chờ câu trả lời của
ông ta và mở cửa bỏ đi, đằng sau là tiếng than dài của ông.

Ngồi trực ban trong văn phòng khoa, lòng dạ tôi không yên. Hạ
Côn là bố đẻ của tôi. Nên đối xử với ông ta thế nào đây, không
biết mẹ đẻ tôi Lâm Diệu nếu còn sống có tha thứ cho tất cả
những gì ông ta đã làm trong hơn hai mươi năm qua không?

“Bác sĩ Trần, bác sĩ Trần!” Lâm Phi gọi tôi một cách khẩn cấp, có
một bệnh nhân xuất hiện triệu chứng khác thường, tôi đi cùng
cô ta xuống phòng bệnh nhân.

La Hưng khó thở, tôi mở bình oxy, sau đó thấy cậu ta thở chậm
lại, rồi ổn định trở lại, trái tim tôi như vỡ vụn ra từng mảnh,
đáng lý ra trái tim tôi là của cậu ta, tôi không biết còn có thể làm
được gì cho cậu ta.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” La Hưng tỉnh dậy tóm lấy tay tôi cười như một
đứa trẻ.

“Ngoan nào, nghỉ ngơi đã” Tôi vuốt mái tóc của cậu ta, muốn
cậu ta ngủ nhanh lên. Khi ngủ thì người thần kinh và người
bình thường không có gì khác nhau! La Hưng rất nghe lời, cậu ta
nhắm mắt lại và rất nhanh chìm sâu vào giấc ngủ.

“Thử nói xem, cảm giác yêu người bị bệnh thần kinh là như thế
nào?” Tiếng nói của Lâm Phi từ phòng nghỉ vọng ra. Mấy con
ranh này không phải là đang thảo luận xem tôi có yêu La Hưng
hay không đấy chứ?

Thích nói cái gì thì nói. Tôi cảm thấy trái tim mình như bị cái gì
đó chặn lại, tôi không nên sống trên cõi đời này, tất cả đều là sai
lầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.