BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 37

Sau giờ làm, tôi không về nhà ngay, tôi tới hiệu sách Cát Lâm
uống trà, cốt để tạm thời thoát khỏi tâm trạng phiền toái, buồn
bực. Chủ hiệu sách hơn bốn mươi tuổi, mỗi lần nhìn thấy tôi,
ông đều quay về phía tôi gật đầu, còn dặn phục vụ pha cho tôi
một ấm trà xanh.

Hôm nay tôi không có tâm trạng đọc sách, tôi hoài nghi cái ý
nghĩa mà tôi sống trên cõi đời này, lúc vô ý tay lại đụng vào vết
thương đã ngủ yên trên ngực. Cái trái tim đang đập kia là của
người khác, tôi có còn là tôi nữa không?

Đèn ngoài hành lang lên lầu lại hỏng, La Hưng lại nằm ngủ
trước cửa phòng tôi nhưng lần này tôi không thấy kinh hoàng
như lần trước nữa. Có lẽ cậu ta đi theo cảm giác của trái tim
mình mà tới đây. Tôi đưa cậu ta vào phòng ghế sofa. Có rất nhiều
đồ vật cho đi rồi nhưng vẫn có thể trở về, nhưng còn trái tim thì
sao? Nhìn thấy La Hưng đang ngủ ngon mà tôi không thể tìm ra
được đáp án.

“Cô Uông, cô Uông hôm qua lại về.” Người trong văn phòng khoa
sáng nay lại thấp thỏm không yên, Lâm Phi vừa khóc vừa kêu,
tôi đã đưa La Hưng trở về phòng bệnh cũng muốn hỏi xem rút
cuộc xảy ra chuyện gì.

Lâm Phi nói: “Quá nửa đêm hôm qua, tiêm xong cho một bệnh
nhân, vừa ra khỏi phòng bệnh thì tôi nhìn thấy một người mặc
áo y tá, vội vàng từ khoa chúng ta đi ra rồi đi vào thang máy, khi
trở về bàn y tá tôi đã nhìn thấy ở trên bàn có mấy trái tim dính
máu.”

“Tang lễ của cô Uông chúng ta đều tham gia, cô đừng có nói
bậy.” Cô y tá nói xong cũng cảm thấy ghê hết cả người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.