BÍ MẬT TRÁI TIM BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 74

pháp và công lý, vậy mà giờ đây mọi chuyện lại xảy ra như thế
này, vậy mà hoàn toàn bất lực.

Rời khỏi nhà Khúc Yến Tâm, trên đường đi, tôi ngước nhìn bầu
trời.

Một màn đêm bao phủ, cô đơn lạnh lẽo, u tối và đáng sợ.

Lại một buổi sáng thứ hai nữa, ánh nắng chói chang, hôm nay
tôi phải làm ca ngày.

Buổi sáng đến thật nhanh, tôi không có thời gian để kịp trang
điểm, vội vàng đạp xe đạp tới bệnh viện, đã hai năm nay tôi
không sử dụng tới nó. Chỉ vì gần đây gặp phải kẻ háo sắc, sở
khanh ở trên xe đưa đón nhân viên nên tôi phải tìm đến nó.
Nhưng lý do lâu không dùng xe chỉ là cái cớ. Lý do chính có lẽ là
vì hôm trước Tôn Thanh nói con gái xinh mà đạp xe đạp thì mất
hết cả dáng. Tôi mỉm cười vu vơ, thấy mình quá để ý đến xem
đàn ông xung quanh có để ý đến mình không. Có lẽ điều này hơi
thái quá. Những ý nghĩ vu vơ bỗng vụt tắt khi đập vào mắt tôi là
những chiếc xe cảnh sát đang xếp hàng dài trước cổng bệnh
viện. Bỗng nhiên tôi thấy căng thẳng lo lắng, tự hỏi không biết
có chuyện gì xảy ra, liệu có chuyện gì chẳng lành xảy ra với yến
Tâm hay không, tôi tự trách mình khi nãy vẫn còn có thể nghĩ
vẩn vơ được. Không biết những xe cảnh sát này đến đây để làm
gì nhỉ?

Lúc thay đồ làm việc chị Triệu cũng đã ở đó, chị ta đến sớm hơn
tôi nhưng cứ ở mãi trong phòng nghỉ.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao ở ngoài lại có nhiều xe cảnh
sát thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.