BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 112

thân phận của Thượng Quân Trừng, một triệu tệ không có gì khó khăn."

"Nhưng mà thân phận của Thượng Quân Trừng không chỉ đơn giản như

vậy." Diệp Phi Vũ dừng một lúc rồi nói tiếp, "Tôi nghĩ cô chắc không biết
rõ về quan hệ giữa tôi và Quân Trừng. Mặc dù danh nghĩa là bạn bè nhưng
thực ra tôi là... cấp dưới của cậu ta. Tôi là tổng giám đốc xí nghiệp dược
Nhân Hàm ở Sơn Tây. Xí nghiệp này thuộc quyền sở hữu của Thượng
Quân Trừng. Nói thế này cho dễ hiểu đi, Thượng Quân Trừng có một hiệu
bán thuốc rất lớn, còn tôi là người giúp anh ta quản lý. Hiệu thuốc này mỗi
năm nộp cho Nhà nước hai trăm triệu tệ." Diệp Phi Vũ biết Từ Nam
Phương đến từ cổ đại nên cố gắng giải thích đơn giản.

Từ Nam Phương đương nhiên hiểu, hàng năm bọn họ nộp thuế những hai

trăm triệu tệ, vậy thì thu nhập chắc chắn không chỉ có vài trăm triệu.

Có cười nhạt: "Nói vậy thì Thượng Quân Trừng còn là một công tử nhiều

tiền."

Nhận ra một chút khinh thường trong giọng điệu của Từ Nam Phương,

Diệp Phi Vũ lên tiếng biện minh giúp Thượng Quân Trừng: "Cũng không
phải công tử gì cả, Thượng Quân Trừng tuy còn trẻ nhưng làm nên chuyện.
Hai năm trước, cậu ta bỏ tiền ra mua xí nghiệp thuốc lớn cũng không công
bố ra bên ngoài, không muốn lợi dụng danh tiếng của mình, trong vòng hai
năm đã biến nó thành xí nghiệp nhất nhì cả nước, vậy cũng xem như cậu ta
có tài đi."

Tù Nam Phương lạnh lùng nhìn Diệp Phi Vũ: "Có tài thật ra phải là anh

Diệp đây mới đúng chứ? Anh vừa rồi nói công ty này là Nhân Hàm Sơn
Tây phải không, vậy thì chắc hẳn là ở Thái Nguyên? Thượng Quân Trừng
tới đây đóng phim cũng không thèm tới thăm công ty một chuyến, vậy mà
cũng gọi là làm nên chuyện ư? Tôi thấy anh ta chẳng thèm quan tâm ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.