BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 110

"Ừ, tôi đã nói là tôi không cho rằng cô là người điên thì đương nhiên tôi

sẽ tin những lời cô nói." Diệp Phi Vũ nói ra từng từ từng câu, "Tôi tin cô là
một người tới từ quá khứ cách đây bốn trăm năm."

Ánh mắt anh ta khiến Từ Nam Phương cảm nhận được, anh ta đang nói

thật. Thế nhưng cô không vui. Tối qua cô đã nhìn Thượng Quân Trừng với
bao trông chờ, hy vọng anh ta tin mình, nhưng Thượng Quân Trừng lại coi
câu chuyện của cô như truyện cười. Hiện giờ đã có người tin cô, vậy mà, cô
lại không cảm thấy vui mừng. Tuy vậy, Từ Nam Phương không biểu hiện ra
ngoài, cô chỉ tỏ thái độ ngạc nhiên, trong mắt là một nỗi chua xót khó tả,
giọng nói như gào thét: "Anh tin? Vậy nếu tôi nói với anh rằng, để quay lại
quá khứ, tôi bắt buộc phải có khối thiên thạch một triệu tệ kia, anh tin
không?" Từ Nam Phương nhìn anh ta với vẻ trông ngóng, giọng nói có
phần rời rạc.

Cô muốn dùng sự chân thành và tín nhiệm của bản thân đổi lấy sự tín

nhiệm của Diệp Phi Vũ. "Tôi nhất định phải tới nơi bán đấu giá lấy lại khối
thiên thạch kia."

"Vì thế nên cô định bán đồ nữ trang của mình lấy tiền?"

"Đúng vậy." Từ Nam Phương thành thật nói, "Nhưng đem bán tất cả đi

cũng không đủ con số lẻ." Nỗi u buồn phảng phất trên gương mặt cô, cộng
với làn da nhợt nhạt vì mệt mỏi và bất lực, tạo nên một vẻ đẹp mong manh
yếu ớt.

"Chắc hẳn anh sẽ không tin đâu." Từ Nam Phương lùi một tiến hai, lẽ ra

phải nói Diệp Phi Vũ chắc chắn sẽ tin mới đúng. Nếu anh ta đã cho rằng cô
không phải người điên thì vừa rồi nghe cuộc đối thoại giữa cô và chủ cầm
đồ kia, hẳn là càng tăng thêm sự tin tưởng đối với thân phận của cô.

"Tin." Diệp Phi Vũ thoáng gượng gạo, "Nhưng không phải tôi không sẵn

lòng giúp cô, chỉ có điều, một triệu tệ không phải số tiền tôi có thể lấy ra."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.