BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 187

không bao giờ chê tiền. Đến nước này, giám đốc Lư chỉ có thể vung tiền trừ
họa, không dám tự coi mình là bề trên nữa.

Nhưng nguyện vọng tốt đẹp của ông ta chỉ đổi được tiếng cười nhạt của

người đàn ông mặc áo gió đen kia: "Chuyện này tôi không quyết định
được, họ nói thế nào thì làm như vậy!" Kẻ ngốc cũng nhìn ra được hàm ý
anh ta là sẽ không phục tùng ông Lư.

Lần nọ qua lần kia, tới lượt Jim. Anh ta nén đau, mỉm cười: "Chẳng phải

nói cần một cánh tay sao? Theo lời ông mà làm thôi, muốn ra khỏi đây thì
phải để lại tay!" Jim đắc ý nhìn vẻ mặt kinh hoàng của ông Lư: "Tôi nói
rồi, Quân Trừng của chúng tôi không phải chỉ là một ca sĩ bình thường."

Ở bên cạnh, Thượng Quân Trừng đang thở dốc, sắc mặt nhợt nhạt, những

vết thâm tím trên mặt càng khiến anh trở nên đáng sợ.

Ông Lư bây giờ mới thật sự tin Thượng Quân Trừng là người không dễ

đắc tội được, ông ta chắp tay cầu xin: "Tôi sai rồi, tôi quá hồ đồ! Thế này
đi, ngày mai tôi sẽ tới công ty của anh, tôi ứng tiền, yêu cầu họ lập ra một
tổ chuyên môn cho anh Thượng, mỗi năm phải ra ba đĩa nhạc giúp anh,
phải xếp hạng đứng đầu quốc tế. Chúng ta sẽ tìm Đạo diễn giỏi nhất để
quay các MV của anh, tìm nhà thiết kế nổi tiếng nhất thiết kế trang phục
cho anh..."

Quả nhiên là thương nhân, chết đến nơi vẫn không quên buôn bán, giao

dịch.

Thế nhưng, người quyết định là Thượng Quân Trừng lúc này đã chán nản

lùi về phía sau, dường như mọi thứ đều bị sụp đổ. Từ Nam Phương nhìn
anh chán chường và tuyệt vọng như vậy, trong lòng chợt có cảm giác lạ khó
diễn tả.

Jim cười lạnh: "Danny của chúng tôi hot như vậy không cần thứ cặn bã

như ông nâng đỡ! Lại càng không cần chút tiền cỏn con của ông, cái ngữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.