BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 377

Người đàn ông thản nhiên cười: "Theo lẽ thường, mỗi khi tôi xuất hiện,

nếu không phải muốn lấy mạng người khác thì là người khác muốn lấy
mạng tôi!" Anh ta nói rất nhẹ nhàng, sống chết, chết sống trong miệng anh
ta thực ra chẳng khác gì những từ ngữ bình thường khác.

Từ Nam Phương lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, anh ta quay lưng

về phía mặt trời, ánh hoàng hôn yếu ớt chiếu lên người anh ta có cảm giác
như một bóng ma. Cô có thể quan sát anh ta ở một cự ly rất ngắn, anh ta có
khuôn mặt tựa như nhìn thấu cõi đời, tất cả chỉ là một sự lạnh lùng. Có phải
trong mắt anh ta, tính mạng con người chỉ là chuyện của một nhát đao?
Chuyện đời buồn vui li hợp, sinh tử trong mắt anh ta có lẽ không có gì khác
nhau?

"Vậy thì khác nào cái xác không hồn?"

Câu nói của Từ Nam Phương không biết vì sao khiến người đàn ông

cứng đờ người. Anh ta tưởng rằng khi nghe mình nhắc đến sống chết, cô
gái này sẽ liên tưởng tới bản thân, sẽ run rẩy sợ hãi, đây chẳng phải là phản
ứng bình thường của một người bình thường ư? Thế nhưng, anh ta hoàn
toàn bất ngờ vì câu nói của Từ Nam Phương.

Người đàn ông phủi phủi tro bụi bám trên tấm áo choàng, chỉnh lại tà áo

vừa bị gió thổi bay, ngữ khí bình chân như vại: "Việc chúng tôi làm, vốn dĩ
chính là cái xác không hồn."

Từ Nam Phương cười: "Nhưng anh đâu phải, nên nói là anh vẫn chưa

làm được."

Cái liếc mắt của cô khiến cho người đàn ông cảm thấy dù mình đã đeo

kính đen nhưng vẫn bị cô nhìn thấu tâm sự.

Từ Nam Phương chân thành nói: "Một cái xác không hồn đáng ra sẽ

không bận tâm tới việc trên áo mình bám bụi chứ? Nếu ngay cả cái áo của
mình bị bẩn cũng khiến anh ta không chịu được phải phủi đi, thì chắc chắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.