Ngân Hiên đang định đi dọn thì nhị lão gia đứng dậy nói: "Mẹ, không
vội, lát nữa tiểu thư nhà họ Ngô sẽ tới!"
"Ồ? Nhà họ Ngô sẽ tới à?" Đại An Nhân mỉm cười, vừa rồi do câu chào
hỏi của tam phu nhân và lý do xin nghỉ cho vợ của đại thiếu gia khiến bà
phật ý, thì giờ thần sắc đã tươi tỉnh trở lại. Từ Nam Phương còn đang mải
nghĩ xem vị tiểu thư sắp tới là ai thì đã nghe thấy tiếng cười quen tai vang
lên, cô nhất thời cảm thấy choáng váng. Vì sao cô không sớm nghĩ tới, còn
là vị tiểu thư nhà họ Ngô chứ?
Ngô Thi Hủy từ đầu đến chân một màu đỏ chói, giọng cười khanh khách
có phần tùy tiện. Có lẽ bởi sự câu nệ của mọi người và bởi được Đại An
Nhân quý mến nên Ngô Thi Hủy mới được đằng chân lân đằng đầu. Vốn
được chiều chuộng từ bé nên cô ta mới kiêu kỳ như vậy.
Ngô Thi Hủy đi thẳng về phía trước, tay ôm một cái hộp, ngọt ngào nói:
"Con chào Đại An Nhân."
Đại An Nhân vẫy tay với cô ta: "Tới đây ta xem nào!"
Ngô Thi Hủy không khách khí chạy lên, ghé đầu sát vào Đại An Nhân,
Đại An Nhân cười nói: "Bao nhiêu ngày không gặp rồi, càng lớn càng xinh
thế này!"
Ngô Thi Hủy thích chí nhận lời khen của Đại An Nhân, chìa chiếc hộp
trong tay ra: "Đại An Nhân, đây là nước hoa con biếu bà, bà ngửi xem! Ba
con mang từ bên Anh về đấy, đích thân phu nhân thủ tướng tặng, còn nói
Nữ Hoàng Anh cũng dùng loại này. Ba con bảo, nước hoa này nhất định
hợp với Đại An Nhân. Thi Hủy cũng nghĩ như vậy, không ai thích hợp
dùng nước hoa này hơn Đại An Nhân cả!"
Ngô Thi Hủy tâng bốc, Đại An Nhân chỉ lắc đầu nói: "Ta già rồi, dùng
nước hoa làm gì chứ!" Dù nói như vậy nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vô cùng
vui vẻ, rõ ràng là rất hài lòng với những điều Ngô Thi Hủy nói.