BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 622

"Cháu nói cho ta nghe, kỳ lạ ở đâu?"

Thấy Hạ Giáng Tư chau mày nghĩ không ra, lão vương gia cũng không

gặng hỏi nữa, chẳng thằng cháu trai này biết ông bảo thủ, biết ông thích
Kinh thi nên mới học thuộc đọc cho ông nghe chứ thực chất, cậu ta không
hề thích, còn lại tất cả chỉ là bề nổi bên ngoài.

Lão vương gia thở dài trong lòng.

Từ Nam Phương sau một lúc xem kỹ, phát hiện ra ý nghĩa, cô lên tiếng:

"Để cháu thay thiếu gia trả lời. Đây là một bài tàng đầu thi[1], nếu chiết tự
các chữ cái đầu của mỗi câu thành hai chữ, rồi lại di chuyển chữ đầu tiên
xuống cuối câu, thơ ngũ ngôn sẽ biến thành thất ngôn. Chẳng hạn, chữ
thiên chiết tự thành nhất đại, câu đầu tiên sẽ trở thành 'nhất đại thanh sơn
vân tiếp thiên'." Từ Nam Phương tiếp tục đọc trôi chảy, "Nhất đại thanh sơn
vân tiếp thiên, bạch thủy mang mang tổng thị tuyền, bất kiến thần tiên hà
xử mịch, châu công lai vấn độ đầu hang."

[1] Thể thơ có các chữ cái đầu mỗi câu ghép lại thành một câu có nghĩa,

hoặc các chữ cái đầu câu được hiểu theo một nghĩa đặc biệt.

Từ Nam Phương vừa dứt lời, Hạ Giáng Tư liền bừng tỉnh, vẻ mặt buồn

bã của lão vương gia cũng trở nên tươi tỉnh. Có lẽ, ông cũng từng nghĩ từ
trước đến giờ Từ Nam Phương cố ý lấy lòng mình, nhưng hiện tại xem ra,
cô xác thực là hiểu biết rộng, chứ không phải cố làm ra vẻ để nịnh nọt.

Nhị lão gia làm sao biết, ở thời đại của Từ Nam Phương, mọi người am

hiểu thơ ca gấp trăm lần người hiện đại, huống hồ Từ Nam Phương lại là
người trong hoàng thất, để bảo vệ mình, cô phải nỗ lực rất nhiều, chỉ có
ngâm thơ, vẽ tranh thì có gì là khó với cô?

Lão vương gia hỏi vì sao chọn bức tranh này, Từ Nam Phương mỉm cười

đáp, người thư sinh trong tranh nhìn về núi non xa xôi, dù không thể tới
được nhưng vẫn mỉm cười, trong lòng thanh thản, tựa như tràn đầy niềm tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.