BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 621

ý lời nói, hành động, mà người hầu bây giờ rất nhiều người không biết
trước biết sau, hiếm có được ai như Từ Nam Phương, lời nói đều biết nhìn
trước ngó sau, thật là không phải ai cũng làm được.

Lão vương gia cười tươi nói: "Cháu không cần quá để ý cái này." Nói là

nói vậy, nhưng thấy Từ Nam Phương khiêm nhường, ông cũng không ép
nữa.

Nhị lão gia ngồi im quan sát, sự khước từ của Từ Nam Phương chẳng

những không làm lão vương gia tức giận mà ngược lại, còn khiến ông mặt
mày hoan hỉ. Nhị lão gia thấy vậy mà mừng thầm.

Vì Từ Nam Phương không chịu nhận bức tranh này nên lão vương gia

cho phép cô vào trong buồng tự chọn lấy một bức. Từ Nam Phương đành
vâng lời, cùng Hạ Giáng Tư một trái một phải đi theo lão vương gia vào
gian phòng bên trong.

Lão vương gia rất thích nghiên cứu hội họa, sưu tầm rất nhiều tranh. Từ

Nam Phương chọn một bức màu sắc không quá bắt mắt, trong tranh vẽ một
con thuyền nhỏ đang trôi ngược dòng, một thư sinh đứng trên mũi thuyền,
lưng đeo túi hành lý, tay che trán nhìn về phía núi xanh ẩn hiện trong mây
mù phía xa, thấp thoáng một dòng thác từ khe núi chảy ra. Thần sắc người
thư sinh tươi tỉnh, tràn ngập vẻ vui sướng. Bức tranh này vẽ bằng mực tàu,
chỉ phác lấy ý, không quá tỉ mỉ nhưng vẫn rất nghệ thuật. Phía trên bức
tranh còn có một bài thơ.

Hạ Giáng Tư nhìn vào bức tranh, đọc bài thơ kia lên: "Thiên xanh sơn

vân tiếp, tuyền mang mang tổng thị, mịch thần tiên hà xứ, hang lai vấn độ
đầu. Bài thơ này có điểm kỳ lạ!" Hạ Giáng Tư vuốt cằm, dù không mấy
hứng thú với thơ nhưng cậu ta không đến nỗi mù tịt như Thượng Quân
Trừng, tiếc rằng thứ "kiến thức nửa vời" càng phơi bày "học vấn thực" của
cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.