BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 627

như tờ, cả sân vận động chen chúc hàng vạn người như vậy, thoáng chốc
như không có một ai.

Pháo hoa mỹ lệ chớp mắt hóa hư vô. Toàn bộ sân khấu chỉ còn lại hình

ảnh một người đàn ông mặc bộ đồ đen, cô độc dạo bước trên mặt trăng.
Anh nhã nhặn xoay người, dáng nhảy cứng rắn mạnh mẽ, lúc thì mềm mại
uyển chuyển, ngọn đèn chiếu xuống khiến bóng người anh đổ dài về
khoảng không phía sau lưng, cái bóng vừa to lớn, lại vừa cô đơn.

Mãi đến khi mặt trăng lưỡi liềm từ từ hạ xuống, đặt thân ảnh kia tại chính

giữa sân khấu, thanh âm u buồn ngân dài kia mới dần biến mất, tựa như ánh
dương bị màn đêm dần dần xua tan.

Thượng Quân Trừng lại khom lưng một lần nữa, bấy giờ người hâm mộ

mới phát hiện ra ca khúc đã hết, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, kéo dài
mãi không thôi.

Hình ảnh Thượng Quân Trừng trên mặt trăng khắc sâu vào trái tim Từ

Nam Phương. Cô rất gắng sức mới có thể hiểu những lời anh vừa khoan
thai nói, mặc dù không hiểu anh hát gì nhưng cô cảm nhận được anh muốn
thông qua âm nhạc để nhắn nhủ tâm sự tới người nghe. Cái cảm giác cô
đơn, lạnh lẽo ấy khiến trái tim cô đau nhói. Có lẽ, đó là sức mê hoặc của
âm nhạc.

Những người hâm mộ cuồng nhiệt lại bắt đầu hô vang khẩu hiệu của họ,

gọi tên Thượng Quân Trừng, bày tỏ sự ái mộ dành cho anh. Một số người
vẫn còn chìm đắm trong âm nhạc, không biết nên khóc hay nên reo hò, cuối
cùng bật khóc trong hạnh phúc.

Thượng Quân Trừng chào hỏi người hâm mộ, anh chỉ giơ tay lên, vẫy

vẫy chiếc mũ trong tay cũng đủ khiến cho tiếng hò reo càng thêm lớn. Anh
nói, anh muốn đem ca khúc tiếp theo dành tặng cho các bạn, người anh yêu
quý nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.