BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 686

Từ Nam Phương rùng mình, rốt cuộc đã hiểu ra sự tàn nhẫn mà Diệp Phi

Vũ nói đến. Đối với nhị lão gia, cái thai trong bụng tam phu nhân dù có
phải con ông ta hay không, ông ta cũng sẽ không để nó được sống trên đời.
Chết, là số phận duy nhất của đứa bé.

"Vậy... anh chính là... Cô y tá kia...?" Từ Nam Phương mơ hồ đoán ra

câu trả lời.

"Đó là mẹ tôi. Mẹ tôi mê muội mà giúp nhị lão gia đánh tráo đứa trẻ,

nhưng không ngờ ông ta lại giết chết đứa trẻ ngay trước mặt mình, còn bắt
đầu dàn xếp chuyện bên ngoài. Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con, lúc
ấy mẹ tôi mới giật mình tỉnh ngộ. Đáng tiếc, chuyện sai trái đã làm, mẹ tôi
cũng không khuyên được ông ta, điều duy nhất có thể làm là tự bảo vệ
mình. Tam phu nhân là người có quyền thế mà còn bị ông ta hại, vậy thì mẹ
tôi sao có thể bình yên vô sự, con trai của mẹ tôi còn chẳng là cái gì! Mẹ tôi
đoán không sai, nhị lão gia sợ sự việc bại lộ nên không buông tha cho mẹ
tôi. May mà mẹ tôi sớm tỉnh ngộ, trước khi bị người khác hại chết đã đưa
con trai chạy trốn."

Chuyện về sao thế nào, Diệp Phi Vũ không kể tiếp. Tính tình anh ta

không thích kể khổ trước mặt người khác. Nhưng Từ Nam Phương có thể
cảm nhận sâu sắc nỗi đau đớn của anh ta. Một người mẹ đơn thân dẫn theo
con trai chạy trốn sự truy sát của người tình, còn phải nuôi sống bản thân,
mẹ con họ bao năm nay sống thế nào, có lẽ cũng chỉ có mình Diệp Phi Vũ
biết.

Từ Nam Phương còn nhớ sự sợ hãi của Diệp Phi Vũ ở trong thang máy

lần đó. Tuổi thơ chịu quá nhiều bi thương khiến anh ta đến tận bây giờ cũng
không thể xóa bỏ. Chứng sợ bóng tối đó, có lẽ chính là một mắt xích nhỏ
trong cuộc đời trốn chạy của anh ta.

Anh nói: "Tôi sống thêm một ngày thì nỗi hận với ông ta nhiều thêm một

phần."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.