BÍ MẬT VƯỢT THỜI GIAN - Trang 769

Rời khỏi bờ môi của Diệp Phi Vũ, Từ Nam Phương thẹn thùng nhìn cơ

thể đang run rẩy của anh ta. Cô vô tư nắm tay Diệp Phi Vũ, mỉm cười nói:
"Phi Vũ, chúng ta đi thôi." Giọng nói ngọt ngào của cô có thể khiến cho
người ta mềm nhũn cả nửa người. Quảng trường rộng lớn dường như không
một bóng người, Thượng Quân Trừng vẫn đang đông cứng tại chỗ.

Đoàn người vừa rồi còn nhảy nhót reo hò, cảm động vì sự lãng mạn của

Thượng Quân Trừng, lúc này đã lẳng lặng tản đi, không ai hé răng một
tiếng, dường như sợ chỉ cần một tiếng hắt hơi của mình sẽ khiến cho
Thượng Quân Trừng phản ứng thái quá.

Từ Nam Phương không quay đầu lại, trên mặt cô vẫn là nụ cười ngọt

ngào, cô ôm cánh tay Diệp Phi Vũ, máy móc bước đi, mỗi bước chân đều
kiên định không gì sánh được.

Vết thương càng đau, càng mau chóng lành.

Từ Nam Phương cứ đi theo Diệp Phi Vũ như thế, cho đến khi ngoảnh

đầu lại không còn nhìn thấy quảng trường nữa, tay cô vẫn không buông ra.

Diệp Phi Vũ dừng bước, nhưng cô vẫn cứ đi. Nếu không phải cánh tay

anh phản ứng nhanh thì cô đã ngã nhào về trước. Anh gạt bàn tay Từ Nam
Phương khỏi cánh tay mình: "Được rồi, cậu ấy không trông thấy đâu. Cô
muốn khóc thì khóc đi."

Từ Nam Phương ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười vẫn chưa tắt: "Vì sao em

phải khóc? Phi Vũ, vừa nãy em nói thật lòng."

Diệp Phi Vũ nhìn sâu vào đôi mắt cô, nụ cười ngọt ngào của cô chẳng

khác nào thuốc độc, cô lại nâng bàn tay bị thương của anh lên, vừa áy náy
vừa xót xa hỏi: "Kéo em lại mạnh như vậy, có đau không?"

Giọng nói của cô ấm áp tựa lò sưởi giữa mùa đông, Diệp Phi Vũ máy

móc đáp lại hai chữ: "Không đau." Sau đó, cô nhẹ nhàng kéo tay anh lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.