Thượng Quân Trừng chờ Diệp Phi Vũ đi rồi mới đạp cánh cửa một cái,
hận không thể đập chết cậu ta.
Anh trừng mắt nhìn Từ Nam Phương, muốn từ trong mắt cô đọc ra suy
nghĩ của cô. Nhưng Từ Nam Phương đã quay mặt đi, né tránh cái nhìn của
anh. Anh giữ lấy cằm cô, ép cô phải đối diện với mình. Cô không thể chống
cự, đành nhắm mắt lại.
"Em không dám nhìn anh? Em cũng biết hổ thẹn sao?" Thượng Quân
Trừng nghiêm mặt nói, "Từ Nam Phương, anh không hiểu em, nhưng anh
không phải thằng ngốc, em không phải người như vậy, vì sao lại làm thế?
Em có nỗi khổ tâm riêng đúng không? Anh biết những lời em nói ở quảng
trường là nói dối, là em diễn kịch. Chúng ta ở Thượng Hải vui vẻ như
vậy..."
"Ở Thượng Hải mới là diễn kịch." Từ Nam Phương ngang ngược nói:
"Người tôi thích thật sự là Diệp Phi Vũ."
"Anh không tin!" Thượng Quân Trừng ngắt ngang lời cô, anh tiến lại gần
tìm đến môi cô, Từ Nam Phương giãy giụa nhưng không tránh được đôi tay
anh, cô quay mặt đi muốn né tránh nụ hôn của anh, lại bị anh kéo về, muốn
tránh cũng không được.
Thượng Quân Trừng có phần kích động, vừa bắt đầu đã dùng lưỡi thâm
nhập sâu vào miệng cô, cho dù cô mím môi, cắn chặt răng, anh cũng không
nổi giận.
Anh ôm ngang người cô, bế cô đi về phía giường, thậm chí không đếm
xỉa đến sự kháng cự của cô, dù hai tay cô vẫn không ngừng nện xuống
người anh.
Anh đặt cô dưới thân mình rồi điên cuồng hôn. Anh bịt mũi cô lại, ép cô
phải há miệng ra hít thở, nhân lúc ấy luồn đầu lưỡi vào trong, cuồn cuộn
như con rồng đang vùng vẫy, khiến cô không biết làm sao để chống đỡ.