quyết của L'Oréal chính là khả năng chuyển tải "sự quyến rũ của các
nền văn hóa khác nhau" thông qua nhiều sản phẩm của thương
hiệu này:
"... Cho dù là họ bán sự hào hoa của người Ý, vẻ bảnh bao của
người New York hay nét thanh lịch của người Pháp qua những
thương hiệu của mình, L'Oréal vẫn luôn vươn đến với nhiều người
hơn với đủ mức thu nhập và từ nhiều nền văn hóa khác nhau, hơn
bất kỳ một công ty mỹ phẩm nào khác trên thế giới. Chính điều
này đã làm cho L'Oréal khác biệt hẳn với những công ty đơn điệu
khác, chẳng hạn như Coca-Cola - công ty với một thương hiệu duy
nhất để bán trên toàn thế giới".
Chủ tịch Hội đồng Quản trị người Anh, ông Lindsay Owen-Jones,
của L'Oréal phát biểu thêm: "Chúng tôi đã ý thức nỗ lực đa dạng hóa
nguồn gốc văn hóa cho các thương hiệu của mình". Ví dụ như khi
công ty này mua lại công ty Maybelline với giá 758 triệu đô la vào
năm 1996, L'Oréal đã thận trọng giữ nguyên cách phát âm tiếng Mỹ
của thương hiệu, đồng thời tung ra những thương hiệu phụ, chẳng
hạn như Maybelline Miami Chill và những quảng cáo truyền hình ở
Manhattan. Chiến lược này đã chứng tỏ hiệu quả của nó. Đến đầu
năm 2003, mãi lực của Maybelline tăng lên gấp đôi, thương hiệu này
đã lớn mạnh hơn nhiều so với thời khi chưa chuyển nhượng, đồng
thời danh tiếng của họ cũng đã vượt ra khỏi ranh giới Hoa Kỳ.
L'Oréal đã chứng tỏ rằng việc xác định tính cách quốc gia riêng
cho các thương hiệu không hề làm giới hạn sự thành công quốc tế
của chúng. Trên thực tế, bằng cách thêm vào tính cách cho thương
hiệu, chiến lược này có những tác động hai chiều cùng lúc.
Một điểm đáng nói nữa là, L'Oréal không hề sợ chuyện nuốt
chửng lẫn nhau giữa các sản phẩm của họ. Khi một công ty có nhiều
sản phẩm hay thương hiệu cùng loại hay cùng một thị trường, điều