BÍ QUYẾT THÀNH CÔNG SINH VIÊN - Trang 30

thích viết lách, thì chỉ cần một ý tưởng nhen nhóm, bạn đã có thể sáng
tạo và nảy sinh nhiều ý tưởng khác để có thể viết thành một bài viết súc
tích và sâu sắc…

Bên cạnh đó, cũng có một động lực khác là “Sợ”. Sợ ở đây có thể

không phải là sợ sệt, mà có khi chỉ là cảm giác không thoải mái, lo lắng,
bồn chồn, hay vì không muốn phiền phức, nhưng cái “sợ” đó khiến
chúng ta phải hành động giống như trách nhiệm vậy. Ta đi học, giảng
viên giao bài, vì sợ điểm kém nên dù thích hay không bạn cũng phải
nghe lệnh và làm theo. Bạn bè nhờ giúp, bạn ngại không muốn làm,
nhưng vì sợ mất tình bạn mà vẫn làm… Tất cả những nỗi sợ kiểu như thế
cũng làm cho chúng ta bỗng nhiên có động lực để làm việc.

Tại sao học sinh cấp ba lại mải miết học tập ngày đêm, không ngại

dậy sớm thức khuya dùi mài kiến thức? Là để đạt mục tiêu đậu Đại học!
Nhưng đậu Đại học có khi lại là do sự thúc ép của bố mẹ, sự sợ hãi khi
phải xấu hổ với bạn bè, họ hàng… Đậu Đại học rồi, năm đầu cũng rất
chăm chỉ, vì xung quanh bạn toàn những bạn giỏi giang, mà bạn vì sợ
thua kém nên cũng phải cố theo. Nhưng chỉ cần một năm sau đó, nếu
không có động lực thực sự thì chuyện học hành sẽ bê bết ngay.

Hành động là yếu tố quyết định

Bạn có một ước mơ đẹp. Bạn tin là ước mơ ấy sẽ thành sự thực.

Nhưng mơ ước mãi mãi là mơ ước nếu nó chỉ xuất hiện loáng thoáng
trong suy nghĩ hay các bản kế hoạch của chúng ta. Hãy hành động nếu
bạn muốn biến ước mơ thành hiện thực. Hãy để tương lai có cơ hội xảy
ra, và xảy ra theo đúng cách mà bạn muốn! Hãy cho thành công có cơ
hội xuất hiện! Bạn không thể nào chiến thắng cuộc đua, trừ khi bạn có
can đảm bước vào đường chạy. Hàng triệu người đang ấp ủ những giấc
mơ lập lòe, nhưng lại chẳng bao giờ cho nó cơ hội bùng cháy thành
ngọn lửa lớn. Hãy thôi nói về những dự định của mình. Hãy bắt tay thực
hiện ngay nếu bạn không muốn chúng lụi tàn, bạn nhé!

Tôi đã học như thế nào?

Câu chuyện của bác sĩ Trương Thế Dũng.

Năm bốn tuổi mình phải vào sống nhờ Cô nhi viện Bắc Mỹ

An (Đà Nẵng) sau một biến cố gia đình khiến mình mất cha
và không có mẹ bên cạnh. Cuộc sống ở cô nhi viện đang bình
an với những ngày được đi học thì mình trốn đi tìm mẹ khi
mình nghe ai đó nói phong phanh về thân phận mình. Mười
tuổi, mình lang thang, cùng chia những miếng ăn với đám
trẻ bụi đời và ôm nhau ngủ nơi ghế đá công viên. Một ngày
nọ, khi mình đói lả và ngã quỵ bên đường ray xe lửa, ông

29

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.