BIA MỘ ĐEN - Trang 175

Thình lình, nàng dừng lại. Mặt tái xanh, mắt bỗng đen hơn thường lệ,

nàng bảo tôi bằng giọng xẵng :

- Anh không thương tôi bao nhiêu.

Tôi ngạc nhiên :

- Có chớ. Isabelle.

Nàng nín lặng một lúc rồi thì thầm :

- Không đủ, nếu không chúng mình đâu có sống riêng nhau.

Chúng tôi tiếp tục đi. Isabelle lại nói :

- Như vậy cũng như là chết.

- Cô nói gì?

- Tình yêu. Tình yêu trọn vẹn.

- Chắc không ai có được tình yêu trọn vẹn đâu, Isabelle.

- Và nếu có tình yêu trọn vẹn thì đó có phải là sự chết không?

- Có lẽ. Bởi vì cũng chưa người sống nào biết cái chết ra sao. Bởi vậy mà

không so sánh được.

- Vậy là tốt hơn nên có tình yêu không trọn vẹn?

Tôi tự mắng thầm là lại để lôi cuốn vào những chuyện không bờ bến và

gượng đáp :

- Chỉ riêng tình yêu thôi cũng đã khá trọn vẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.