Thình lình, nàng dừng lại. Mặt tái xanh, mắt bỗng đen hơn thường lệ,
nàng bảo tôi bằng giọng xẵng :
- Anh không thương tôi bao nhiêu.
Tôi ngạc nhiên :
- Có chớ. Isabelle.
Nàng nín lặng một lúc rồi thì thầm :
- Không đủ, nếu không chúng mình đâu có sống riêng nhau.
Chúng tôi tiếp tục đi. Isabelle lại nói :
- Như vậy cũng như là chết.
- Cô nói gì?
- Tình yêu. Tình yêu trọn vẹn.
- Chắc không ai có được tình yêu trọn vẹn đâu, Isabelle.
- Và nếu có tình yêu trọn vẹn thì đó có phải là sự chết không?
- Có lẽ. Bởi vì cũng chưa người sống nào biết cái chết ra sao. Bởi vậy mà
không so sánh được.
- Vậy là tốt hơn nên có tình yêu không trọn vẹn?
Tôi tự mắng thầm là lại để lôi cuốn vào những chuyện không bờ bến và
gượng đáp :
- Chỉ riêng tình yêu thôi cũng đã khá trọn vẹn.