BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 106

Thế là cả hai tiếp tục đi. Trên đường đi, Mã Như Long cứ suy đoán

không biết Đại Uyển dắt y đến nơi nào? Y nghĩ đến rất nhiều chỗ kỳ quái,
nhưng vẫn không ngờ cô lại dắt y vào chỗ nha môn trong thành.

Chức tri huyện tuy chỉ là quan hàng thất phẩm nhưng cũng kể như thuộc

loại “phụ mẫu chi dân”. Nha môn của huyện phủ thật ra rộng lớn bề thế
hơn Mã Như Long vẫn hằng tưởng tượng rất nhiều. Cổng chính đã đóng,
Đại Uyển và Mã Như Long vào bằng cửa bên hông.

Đây là lần đầu tiên Mã Như Long bước vào chỗ nha môn, y hiếu kỳ nhìn

cái trống kêu oan đặt trên giá cao, những gậy, trượng, và đủ các loại hình cụ
kể cả bản răn đe, dựng trong công đường. Điều y thấy kỳ lạ nhất không
phải các dụng cụ hình phạt, mà là các quân hầu đội mũ đỏ. Quan huyện tuy
đã nghỉ, nhưng từng chặng cửa vẫn có hai quân hầu đứng canh. Những
người này như thể đều là kẻ mù, không nhìn thấy Đại Uyển và Mã Như
Long.

Nhưng chắc chắn các quân hầu không phải mù mắt, Mã Như Long và

Đại Uyển rõ ràng bước qua trước mặt họ, làm sao họ chẳng thấy? Không lý
Đại Uyển lại sử dụng ma pháp thần bí nào đó, biến cả hai trở thành kẻ ẩn
hình?

Phía sau công đường là một khoảng sân rộng âm u, cũng có hai quân hầu

đội mũ đỏ đứng canh phía ngoài. Mã Như Long bỗng bước đến nói:

- Này, ngươi có nhìn thấy ta chăng?
Tên quân hầu không để ý đến Mã Như Long, đến nhìn cũng không nhìn,

nhưng lại hỏi tên quân hầu kia:

- Có người vừa nói chuyện phải không?
- Không có.
- Ngươi có thấy ai chăng?
- Không thấy ai cả, một bóng quỷ cũng không thấy.
Mã Như Long thấy mình quả nhiên lại gặp chuyện lạ, nếu Đại Uyển

không kéo y vào sân thì y quả thật muốn đánh hai tên quân hầu một cái để
xem họ có biết đau chăng?

Đại Uyển đang cười:
- Dù ngươi có lộn nhào trước mặt họ, họ cũng không thấy đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.