BIỂN - Trang 109

Cũng một chiều tối hệt như thế, một chiều tối Chủ nhật khi tôi tìm về đây

sau khi cuối cùng Anna đã ra đi. Trời đã sang thu chứ không phải trong hè,
nhưng vẫn là thứ nắng chiều như vàng ròng sẫm màu ấy, những vệt bóng
ngả dài như rặng bách tán đổ nằm trên đất, và vẫn cái cảm giác như mọi vật
đều thấm đẫm và óng ánh như châu báu ngọc ngà, cùng cái lấp lánh xanh
biếc ngoài biển cả. Không hiểu sao tôi thấy nhẹ nhàng; như thể ráng chiều,
thấm đẫm long lanh trong vẻ thương cảm giả tạo của nó, đã tạm thời cất cái
gánh đau buồn vẫn trĩu nặng trong tôi. Ngôi nhà của chúng tôi, hoặc hình
như bây giờ chỉ còn là nhà tôi thôi, vẫn còn đó chưa bán, tôi đã chưa nỡ
lòng nào rao bán nó, nhưng cũng không thể ở đó thêm phút nào được nữa.
Sau cái chết của Anna, nó thành ra trống rỗng, một gian phòng khổng lồ
vọng đầy tiếng vang. Không khí cũng có cái gì đó hằn học, vẻ sân hận âm
thầm của một con chó săn già không thể hiểu nổi bà chủ yêu quý của mình
nay đã đi đâu và rất ghét cái ông chủ vẫn còn ở lại đó. Anna không muốn ai
biết bệnh của nàng. Mọi người ngờ ngờ là có chuyện, nhưng mãi đến gần
chung cục mới biết đó là chuyện gì, và với nàng, đó là một trò chơi. Ngay
cả Claire cũng bị để mặc phải đoán mò là mẹ mình có thể đang chết dần
chết mòn. Còn bây giờ, khi mọi chuyện đã kết thúc, thì một cái gì khác lại
đã bắt đầu, với tôi, đó là cái việc éo le phải làm một kẻ sống sót.

Cô Vavasour hồ hởi bẽn lẽn khi tôi đến nơi, hai chấm tròn như hai

miếng giấy thủ công màu hồng ửng lên trên hai bên gò má có những nếp
nhăn rất mịn của cô, và cô cứ chắp tay trước ngực mím môi để khỏi lộ vẻ
mỉm cười. Lúc cô mở cửa, ông Đại tá Blunden cũng ở đó, lấp ló sau lưng
cô ở lối vào nhà, lúc bên này lúc bên kia; tôi có thể thấy ngay là ông không
ưa cái mẽ ngoài của tôi. Tôi rất thông cảm; dù sao đi nữa, ông đã là con
trống đầu đàng ở đây trước khi tôi đến và gạt ông ra khỏi chỗ đậu vênh vác
của mình. Vẫn chú mục với vẻ sẵn sàng nổi nóng vào cằm tôi, vốn nằm
ngay ở tầm mắt của ông, vì ông vẫn lùn mặc dù lưng đã vươn thẳng như cái
que thông nòng súng, ông lắc mạnh tay tôi và dặng hắng, rất ra vẻ nam nhi,
rồi oang oang bình phẩm chuyện thời tiết, có vẻ đang sắm quá lố vai tuồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.