BIỂN - Trang 151

dù tôi biết chắc là chỉ có mình ông hiểu cái trận cười bất chợt ấy của mình
có nghĩa gì, còn Chloe thì mặt mũi quàu quạu, không phải vì mọi người
cười cợt tôi như thế, mà vì sự không may của tôi.

Anna đã không thể thông cảm được những nhạy cảm của tôi trong

chuyện này, bản thân nàng à sản phẩm của một tầng lớp phi giai cấp. Nàng
nghĩ mẹ tôi là người rất hay - đáng sợ, đúng thế, không khoan nhượng,
không khoan nhượng, không tha thứ nhưng vẫn là người rất hay, theo cách
của mẹ. Còn mẹ thì không đáp lại tấm thịnh tình ấy. Hai người chỉ gặp nhau
đâu có hai ba lần gì đó, mà đều tệ hại cả, tôi nghĩ thế. Mẹ đã không đến dự
đám cưới - tôi xin thú thực là tôi đã không mời mẹ - rồi qua đời sau đó
không lau, cùng lúc với Charlie Weiss. “Cứ như thể họ đang thả chúng
mình đi, cả hai người ấy,” Anna đã nói thế. Tôi không đồng tình với cách
nhìn nhận hiền lành ấy, nhưng chẳng bình phẩm gì thêm. Đó là một ngày
trong nhà dưỡng bệnh, tự nhiên nàng bắt đầu nói đến mẹ tôi, chẳng có
duyên cớ gì hết; những nhân vật từ dĩ vãng xa xôi cuối cùng đã quay lại đòi
những gì là của họ. Đó là một buổi sáng bão tan, và cảnh vật bên ngoài cái
cửa sổ góc ấy trông tả tơi và sũng sĩnh, bãi cỏ nhàu nát đầy những đống lá
rụng và cây cối vẫn còn nghiêng ngả như say rượu. Trên một cổ tay Anna
đeo một cái thẻ bằng nhựa, còn cổ tay kia thì đeo một thiết bị như cái đồng
hồ có nút bấm, nhấn vào đó thì một liều morphin cố định sẽ được tiêm vào
hệ huyết mạch đã ô nhiễm hết rồi của nàng. Lần đầu chúng tôi về thăm nhà
- nhà: nghe đến cái từ ấy là tôi như bị ai đẩy loạng choạng cả người - mẹ tôi
hầu như không nói với nàng một lời nào. Mẹ sống trong một căn hộ cạnh
kênh đào, một nơi tối tăm ẩm thấp sặc mùi bọn mèo của bà chủ nhà. Chúng
tôi mang quà cho mẹ: thuốc lá mua ở cửa hàng miễn thuế và một chai rượu
anh đào, mẹ nhận, cầm gói quà lên ngửi một hơi. Mẹ nói mẹ hy vọng chúng
tôi không định ở lại chỗ mẹ. Chúng tôi ở một khách sạn rẻ tiền gần đó,
nước tắm đục ngầu và cái túi xách của Anna thì bị trộm lấy mất. Chúng tôi
đưa mẹ đến vườn thú. Mẹ cười bọn khỉ đầu chó, vẻ rất nanh nọc cố để cho
chúng tôi hiểu rằng nó làm mẹ nhớ đến ai đó, tôi đấy, tất nhiên rồi. Một con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.